Chuong 363: Xay Thai
Chuong 363: Xay ThaiChuong 363: Xay Thai
Ngô Khải Nghiệp kéo một xe gạch đất đến đây, đi đến ngoài cửa thấy cửa sân không đóng, ông có hơi kinh ngạc, trực tiếp kéo xe bò đi vào, vừa vào liền nghe được âm thanh từ bên trong, sợ tới mức sắc mặt thay đổi, nhanh chóng ném xuống dây thừng trong tay chạy vào.
Hà Hoán Hồng đang ngồi ở trên người Ôn Gia Mỹ tát nàng hai cái, bắt đầu xé rách quần áo trên người nàng: "Con tiện nhân này, cô đừng nghĩ gạt tôi! Cô chính là một con gà mái không đẻ trứng! Có con của tôi ư? Phi! Cũng không biết là con hoang của ai."
Ôn Gia Mỹ đau bụng dữ dội, cảm thấy giữa hai chân có thứ gì đó chảy ra, bà tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ngô Khải Nghiệp chạy tới, tum lấy cổ áo Hà Hoán Hồng kéo hắn ra, vung nắm đấm đấm vào mặt hắn tal
Hà Hoán Hồng bị một đấm gục xuống đất, sau đó phun ra một ngụm máu, trong máu có lẫn một chiếc răng.
Ngô Khải Nghiệp động tác quá nhanh chóng, nắm lấy quần áo của hắn, dùng sức đấm mạnh vào bụng hắn tal
Nắm tay của ông không đánh nữ nhân, nhưng còn nam nhân đã hòa li còn tới cửa làm ra chuyện dơ bẩn như vậy?
Thì quả thực là thiếu đánh!
Hà Hoán Hồng sống trong nhung lụa chỉ bắt nạt được nữ nhân, làm sao là đối thủ của một người thường làm việc nặng như Ngô Khải Nghiệp.
Ngô Khải Nghiệp lại cao lớn khỏe mạnh hơn những người đàn ông bình thường, sức lực không phải tâm thường.
Hà Hoán Hồng lại phun ra một búng máu: "Cứu mạng 一一"
"Cứu, cứu con của tôi!" Một giọng nói yếu ớt truyền vào tai Ngô Khải Nghiệp.
Ông vội ngừng tay, quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Gia Mỹ đang nằm trên vũng máu.
Ông sợ tới mức tái mặt, nhanh bỏ qua Hà Hoán Hồng chạy tới.
Hà Hoán Hồng thật vất vả thoát ra, nhanh chóng bỏ chạy.
Ngô Khải Nghiệp đâu còn tâm sức là lo lắng cho tên nam nhân khốn đó.
Ông bế Ôn Gia Mỹ chạy ra ngoài như bay: "Đừng sợi Tôi đưa cô đi xem đại phul"
Xe bò quá chậm, ông dứt khoát dùng chân chạy, chạy bằng chân còn nhanh hơn.
Vợ thôn trưởng từ xa nhìn thấy có người chạy ra khỏi nhà Ôn Noãn, sắc mặt vội vàng, đó không phải là chồng trước của Gia Mỹ sao?
Lúc trước bà thấy cả nhà Ôn Gia Thuy đều đi ra ngoài, trực giác thấy có gì đó không ổn, cũng vội chạy tới, vừa lúc thấy Ngô Khải Nghiệp ôm Ôn Gia Mỹ người đầy máu chạy ra.
"Gia Mỹ làm sao vậy?" Bà sợ tới mức tái xanh cả mặt.
"Thím giúp tôi khóa cửa một chút, tôi đưa nàng đi xem đại phuI"
"À, à, à, tốt, cậu đi mau đi!"
Ngô Khải Nghiệp không kịp nói thêm cái gì, vội vàng dặn dò một câu liên chạy xa.
Vợ thôn trưởng vội vàng đóng cửa lại, chạy về nhà tìm ổ khóa tới khóa lại.
Ôn Noãn lúc phút này đang chọn đồ ở một cửa hàng trang sức tại trấn trên, Ôn Noãn chọn cho Vương thị một cái vòng tay vàng nạm ngọc, tay nghề rất tinh xảo.
Vương thị xua tay: "Bà nội tuổi đã lớn rồi, không cần mấy thứ này! Mấy đứa còn nhỏ mới nên trang điểm một chút."
"Nữ nhân ở độ tuổi nào cũng phải trang điểm, để bản thân mình ưu nhã già đi!" Ôn Noãn lại chọn cho Vương thị một cây trâm, một bộ vàng khổng tước, một đai buộc trán làm tử lông chồn nạm châu ngọc.
Bởi vì trong trấn không có nhiều kiểu dáng đẹp nên nàng không chọn thêm, sau này đi phủ thành mua thêm một ít là được.
Ngô thị nhìn trúng một bộ đồ trang sức, Ôn Nhu và Ôn Hinh mỗi người chọn một chiếc vòng, một cây trâm, một cái lắc tay.
Ôn Noãn cũng chọn một cây trâm, sau đó lại mua cho tiểu cô một bộ trang sức và một cái lắc tay trân châu, còn có một chiếc khóa trường mệnh cho trẻ con.
Sau đó bọn họ liền thanh toán bạc rời đi.
Nam nhân trong nhà đều không có, trong nhà còn có một đống ngọc thạch nguyên thạch, Ôn Noãn tính toán chờ sau khi dùng mây tía dưỡng tốt, sẽ mài giữa cho bọn họ một khối ngọc bội.
Mấy người mới ra khỏi cửa hàng trang sức liền thấy Ngô Khải Nghiệp cõng một nữ tử vội vàng chạy qua.
"Đó không phải là nhị cữu cùng tiểu cô sao?" Ôn Hinh khiếp sợ há to miệng.
Tình huống gì thế này?
Ôn Noãn cũng đã dẫn đầu chạy ra ngoài: "Nhị cữu!"