Chương 365: Dựa Vào Cái Gì Mà Chỉ Có Một Mình Bà Phải Thương Tâm Khổ Sở?
Chương 365: Dựa Vào Cái Gì Mà Chỉ Có Một Mình Bà Phải Thương Tâm Khổ Sở?Chương 365: Dựa Vào Cái Gì Mà Chỉ Có Một Mình Bà Phải Thương Tâm Khổ Sở?
Ôn Noãn đỡ Ôn Gia Mỹ lên: "Tiểu cô, điều dưỡng sức khỏe thật tốt, người như vậy là người nhà đau lòng, kẻ địch vui mừng! Dựa vào đâu mà kẻ gây tổn thương cho tiểu cô lại sống vui vẻ sung sướng, còn tiểu cô thì ở chỗ này đau đớn buồn khổ? Tương lai của tiểu cô sẽ rất tốt, làm cho những người tổn thương tiểu cô phải hối hận! Hơn nữa nếu tiểu cô không sống thật tốt thì sao có thể báo thù cho đứa bé kia?"
Ôn Gia Mỹ nghe được lời này thì ngẩn người, thật lâu sau bà mới lau nước mắt, tiếp nhận chén thuốc trong tay Ngô thị: "Tiểu cô không sao, tiểu cô nhất định sẽ sống thật tốt!"
Đúng vậy, dựa vào đâu mà chỉ có một mình bà buồn lòng đau khổ?
Lần đầu tiên trong lòng Ôn Gia Mỹ hận một người như vậy!
Bà phải báo thù cho đứa bé, bà muốn ông ta đau đớn muốn chết!
Ôn Gia Mỹ nghĩ đến lời nói lúc trước của Ôn Noãn, đứa bé trong bụng người tên Cần Nhi kia có lẽ không phải là con của Hà Hoán Hồng...
Mọi người thấy Ôn Gia Mỹ ngoan ngoãn uống thuốc, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt.
Trong thuốc có thành phần an thần, sau khi Ôn Gia Mỹ uống thuốc xong, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Vương thị không yên tâm, cầm rổ kim chỉ canh giữ bên mép giường.
Ôn Gia Thụy và Ngô Khải Nghiệp đi tới Hà gia thôn nhưng không tìm thấy Hà Hoán Hồng, đành tức giận vội vàng quay trở lại.
Hà Hoán Hồng sợ Ôn Gia Thụy đánh tới nhà cho nên đã sớm dẫn theo vợ Dương Tử trốn đi.
Mấy ngày kế tiếp, Ôn Gia Thụy đi qua thôn họ mấy lần, nhưng vẫn không tìm thấy ông ta. Sau đó Ôn Gia Mỹ biết ca ca của mình đi tìm Hà Hoán Hồng tính sổ liền bảo ông đừng đi nữa, không cần quan tâm đến ông tal
Ôn Gia Thụy không đi nữa, chỉ là trong lòng nghĩ về sau gặp lại vẫn sẽ báo thù thay tiểu muội!
Muội Muội của Ôn Gia Thụy ông không phải dễ bắt nạt như vậy!
Trải qua chuyện của Ôn Gia Mỹ, Ôn Noãn cảm thấy nhà nàng nên mua vài người trở về.
Hiện tại nàng là Tuệ An huyện chúa, cho dù mua người cũng không có vấn đề gì.
Ôn Noãn nói suy nghĩ của mình với mọi người trong nhà.
Người một nhà đều có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy.
Ôn Noãn nói: 'Về sau gia nghiệp nhà chúng ta sẽ càng ngày càng lớn, không chỉ nên mua một chút hạ nhân trở về, mà còn cần mời thêm rất nhiều người hầu đến giúp đỡ làm ruộng, xử lý đất hoang. Con dự định qua đầu xuân sẽ trông thảo dược ở tòa núi hoang kia, số dược liệu này cần có người hầu xử lý."
"Hơn nữa năm sau còn phải trang hoàng và khai trương cửa hàng trong huyện, cũng cần người tin cậy đi quản lý.
Ôn Noãn nói ra dự tính của mình.
"Thuê người không bằng mua người, mua người là có thể bồi dưỡng, giấy bán thân nằm ở trong tay của mình, cũng không cần sợ người ta chạy."
Ôn Gia Thụy gật đầu: "Đúng là đạo lý này."
Ngô thị chỉ là không thể ngờ bà cũng có ngày sai nô gọi tì, cảm thấy có chút không chân thật!
Ôn Noãn mỉm cười: "Vậy ngày mai chúng ta đi phủ thành mua người đi! Bảo người môi giới đưa người đến phủ đệ ở phố Ngự Kim kia."
Ôn Gia Thụy vừa nghe đã lập tức hiểu rõ. Bảo người môi giới đưa người đến phủ đệ ở phố Ngự Kim kia, đây chính là phủ huyện chúa, được ngự tứ là phủ đệ nhất thần thợ, những người môi giới đó sẽ không dám chọn những người không tốt mang đến đó.
Ôn Thuần nghe vậy, nói: "Vừa lúc ngày mai các ca ca phải đi phủ thành nộp bài tập."
"Ngày mai cũng mua nữ đầu bếp và người gác cổng, sau đó trực tiếp để bọn họ ở lại phủ đệ kia, sang năm các ca ca đi thư viện Lộc Sơn đọc sách, buổi tối sau khi tan học về phủ ở lại cũng có người chăm sóc."
Ngô thị nghe xong thì gật đầu nói: "Ý kiến này rất hay."
Nếu không mấy huynh đệ ở phủ thành không có người chăm sóc, bà cũng không yên tâm.