Chuong 367: Mai Khong Lon
Chuong 367: Mai Khong LonChuong 367: Mai Khong Lon
"Bà nội, hình như cháu nhìn thấy xe ngựa của tứ biểu thúc đi vào phố Ngự Kim." Tống Cẩm TU sốt ruột lôi kéo ống tay áo của Ôn Bảo Trân, ngạc nhiên nói.
Xe ngựa vội vàng lướt qua, đã qua khỏi đầu phố Ngự Kim.
Ôn Bảo Trân nhìn thoáng ra bên ngoài, không nhìn thấy cái gì cả, sau đó bà ta cảm thấy không hứng thú nên buông rèm xuống: "Cháu nhìn nhầm rồi!"
Bên trong phố Ngự Kim đều là những người có thân phận tôn quý nhất toàn bộ châu phủ, nghe nói là quê quán của rất nhiều trọng thần triều đình ở kinh thành, làm sao người tứ phòng có thể đi vào được.
Tống Ngọc Đình cầm một miếng bánh ngọt trên bàn, nhét vào trong miệng, hàm hồ nói: "Nói không chừng tên tên chân đất kia đi làm xa phu đói"
Ôn Bảo Trân nghe vậy, trong mắt hiện một tia khinh bỉ: "Làm xa phu cho gia đình phú quý, thỉnh thoảng còn được thưởng một chút, nhưng muốn dựa vào chút tiền công và tiền thưởng này nuôi ba nhi tử đọc sách thì đúng là có chút mơ mộng viễn vông!"
Cho nên, không có bạc, dù nhi tử có tiền đồ cũng là lời nói nhảm nhí!
Nếu Vương thị tới cầu xin bà ta, nói không chừng bà ta sẽ giúp đỡ một chút!
Đáng tiếc Vương thị kia không cho bà ta sắc mặt tốt, hơn nữa ba huynh đệ Ôn Thuần cũng mới bắt đầu đọc sách, cho dù có danh sư chỉ dạy thì cũng không thể làm nên trò trống gì!
Bốn năm chục tuổi mới thi đậu cử nhân thì được cái rắm gil
"Một phòng quỷ nghèo kia chỉ thích đến cửa mượn bạc! Cẩm Tú, sau náy cháu nhìn thấy bọn họ thì đi đường vòng là được rồi." Tống Ngọc Đình là con gái lúc tuổi già của Ôn Bảo Trân, từ nhỏ đã được Ôn Bảo Trân nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương.
Cuộc đời không có yêu thích gì, chỉ thích ăn.
Ánh mắt của nàng ta rất cao, bởi vì nàng ta thích nam tử tuấn tú, chọn tới chọn đi, người chọn nàng ta thì nàng ta chướng mắt dung mạo và xuất thân, còn người nàng ta nhìn trúng thì lại chướng mắt nàng ta, kết quả năm nay nàng ta đã 20 tuổi nhưng vẫn chưa gả ra ngoài.
Lần này Ôn Bảo Trân dẫn theo nàng ta là muốn nhìn xem có công tử nào thích hợp hay không.
Đáng tiếc là những nam tử đó đều nhìn nữ nhi của mình với vẻ mặt chán ghét, nhìn nhiều một cái cũng không muốn, ngược lại tất cả ánh mắt đều nhìn vê phía cháu gái của mình.
Ôn Bảo Trân cũng không ngại vấn đề này, cháu gái thật sự xinh đẹp mỹ miều mài
Bà ta nói với Tống Cẩm Tú: 'Bà mợ của cháu không thích một phòng Vương thị kia, chúng ta cố gắng không lui tới với một phòng Vương thị kia là được."
Tống Cẩm Tú nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Ôn Bảo Trân lại dặn dò Tống Ngọc Đình đừng ăn quá nhiều, cần phải giảm béo.
Tống Ngọc Đình có lệ đáp lời.
Một nhà Ôn Noãn trở lại phủ thần thợ, đơn giản nấu một bữa cơm trưa.
Đang chuẩn bị ăn cơm trưa thì Nạp Lan Cẩn Niên tới đây.
Ôn Noãn hỏi hắn: "Sao huynh lại tới đây?"
"Có việc."
Sau đó Nạp Lan Cẩn Niên thuận thế ở lại trong phủ ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong bữa trưa không được bao lâu, người môi giới đã dẫn theo người tới.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không rời đi, đứng ở bên người Ôn Noãn, nhìn nàng chọn người.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Ôn Noãn đứng ở bên người, nàng vẫn nhỏ xinh như vậy, còn chưa cao đến bả vai của mình.
Hắn cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu của nàng.
Sao lớn chậm như vậy chứ? Là thức ăn không tốt sao?
Không biết chỗ hoàng huynh còn có đồ bổ gì không.
Ôn Noãn cảm nhận được ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái: 'Không phải huynh có việc sao?”
Sao còn chưa đi?
Nạp Lan Cẩn Niên: "Không vội."
Việc mua người này có thể lớn cũng có thể nhỏ, biết người biết mặt mà không biết lòng, hắn phải ở bên cạnh giúp nha đầu này nhìn rõ.
Miễn cho nàng bị người ta lừa.
Nạp Lan Cẩn Niên nói rồi lạnh nhạt liếc mắt nhìn mẹ mìn một cái.
Trái tim mẹ mìn nhảy thình thịch: Ánh mắt của người này thật sắc bén!
Trong lòng bà ta âm thầm may mắn vì mình không giở trò mưu mẹo, những người dẫn đến đây đều là người tốt nhất toàn bộ phòng môi giới.
Bà ta đèn nén sự nhút nhát trong lòng xuống, cười nói: 'Lão gia, phu nhân, huyện chúa, đây đều là những người tiểu nhân đã lựa chọn kỹ càng! Những người tốt nhất toàn bộ phòng môi giới đều được tiểu nhân đưa đến đây! Ngài nhìn xem có nhìn trúng người nào không."