Chương 377: Tuyết Rơi Rồi
Chương 377: Tuyết Rơi RồiChương 377: Tuyết Rơi Rồi
Cẩn Vương phủ.
Lâm Đình Hiên ra khỏi phủ Vĩnh Xương Bá, thậm chí còn chưa kịp thương tâm, thì đã nhận được lệnh triệu kiến của Cẩn Vương.
Hắn nhanh chóng đi vào Cẩn Vương phủ.
Bên trong thư phòng, Nạp Lan Cẩn Niên nói mấy câu với Lâm Đình Hiên, sau đó cứ thế tùy tiện ném thánh chỉ qua.
Lâm Đình Hiên nhanh chóng vươn đôi tay tiếp được thánh chỉ mà Nạp Lan Cẩn Niên tùy ý vứt cho hắn.
Cẩn Vương dám ném thánh chỉ, nhưng hắn cũng không dám tiếp bằng một tay.
"Đồ do Hoàng Thượng ban thưởng đã đặt ở trên xe ngựa, đi sớm về sớm, đừng quên chuyện ta giao."
"Vâng". Lâm Đình Hiên cung kính lui xuống.
Lâm Đình Hiên đi ra khỏi Cẩn Vương phủ, đã có hai chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cửa.
Còn có hai Ngự Lâm quân, là người hộ tống vật phẩm ngự tứ.
Lâm Đình Hiên xoay người lên ngựa.
Lúc này Phong Niệm Trần đi ra, dặn dò vài câu với hắn, sau đó võ vỗ bả vai Lâm Đình Hiên: "Chuyện ta dặn dò đừng quên nhé!"
Lâm Đình Hiên gật gật đầu, đang muốn giục ngựa rời đi, lúc này Lý công công chạy ra, cũng ngàn dặn dò vạn dặn dò vài câu với Lâm Đình Hiên, sau đó trịnh trọng nói: "Lâm công tử, làm phiên ngươi rồi!"...
Vì thế Lâm Đình Hiên gánh vác sự ủy thác long trọng của ba người, rời khỏi kinh thành.
Thời gian rất nhanh đã trôi qua một ngày, ngày hôm sau vẫn chưa thấy có tuyết rơi.
Nhưng thời tiết lại càng ngày càng lạnh, nhìn sắc trời, thôn dân lúc này cũng biết chắc là sắp có tuyết rơi.
Trong lòng mọi người càng ngóng trông tuyết nhanh rơi xuống.
Chính là cho đến khi trời tối vẫn không hề thấy tuyết rơi.
Mọi người ôm tâm lý nửa đêm sẽ có tuyết đi ngủ...
Ông Ôn trước khi ngủ đều lo lắng đến nỗi không nhịn được mở cửa chạy ra nhìn một chuyến.
Vẻ mặt lo lắng đi đến: "Rõ ràng chính là sẽ có tuyết rơi, nhưng mà tại sao đến giờ vẫn chưa thấy gì?"
Chu thị nằm ở trong ổ chăn ấm áp cười lạnh nghĩ thâm: Thật là ông trời có mắt.
Đêm nay tuyết tốt nhất đừng rơi!
Không, không đúng!
Năm nay đừng rơi!
Dù sao bà ta có bạc, lại có lương thực dự trữ, một năm không thu hoạch được lương thực cũng không lo đói chất.
Qua đêm nay, bà ta muốn xem một nhà Vương thị làm sao bây giời
Nửa đêm, mọi người đều ngủ tới mơ màng, không trung rốt cuộc bay lả tả tuyết lớn như lông ngỗng. Ngày thứ hai, trong đất trời một mảnh trắng xóal
Sáng sớm các thôn dân lập tức hoan hô: "Tuyết rơi! Tuyết rơi thật lớn!"
"Tuyết rơi rồi!"
"Quá tốt rồi! Rốt cuộc tuyết cũng rơi rồi!"
Ngày hôm nay đúng là trừ tịch, cuối cùng thì trận tuyết đầu tiên của năm nay cũng đã rơi rồi.
Toàn bộ thôn ngập tràn tiếng hoan hô.
Mọi người thấy tuyết rơi, thì không còn đi bảo Ôn Gia Thụy phải phá bỏ lúa mì non nữa.
Sau khi Ôn Noãn rời giường thì đứng ở dưới mái hiên hít một hơi khí lạnh thật sâu, đối với không trung hơi hơi mỉm cười.
Tối hôm qua Ôn Gia Thụy lo lắng đến nỗi không ngủ được, nửa đêm thì biết tuyết rơi, sau đó mới đi ngủ, sáng nay đã dậy muộn.
Những người mới được mua trở về, cho dù tuổi lớn hay là nhỏ, thì đều đang quét tước tuyết ở trong viện.
Sáng sớm Phùng An cùng Hạ Bình đã bò lên trên nóc nhà quét tuyết.
Hai người than thở: "Tam cô nương thật là thân cơ diệu toán!"
Hai người đều cảm thấy hôm trước là nàng đang khiêm tốn!
Nàng nhất định là biết nhìn thiên văn vệ tinh kia!
Không chỉ có bọn họ, thôn dân đều cảm thấy Ôn Noãn quá thần kỳ!
Mấy thôn dân đi gây sự ngày đó sau khi rời giường đều đứng ở cửa nhà từng người nỉ non:
"Miệng Noãn nhi chẳng lẽ là có kim, nói đến hi thước thì hi thước đến, nói trong vòng hai ngày có tuyết rơi thì hai ngày có tuyết rơi!"
"Trời ạ, tuyết rơi thật rồi! Noãn nhi cũng quá thần kỳ! Chẳng lẽ tiểu mạch kia thật sự có thể trồng?"
"Miệng Noãn Nhi kia nói chuẩn thế sao? Lần sau trước khi đến sòng bạc, ta phải hỏi nàng một chút, xem hôm nay ta sẽ thua hay là sẽ thắng mới được!"