Chương 386: Không Thèm Để Ý
Chương 386: Không Thèm Để ÝChương 386: Không Thèm Để Ý
Tiểu Chu thị nhìn về phía Vương thị, bà ta cảm thấy Vương thị giờ phút này chắc chắn sẽ cười nhạo cả nhà bọn họ.
Thế nhưng lại không có, từ sau khi tiếp chỉ, Vương thị ngay cả nhìn bà ta một cái cũng không có.
Chỉ ở bên cạnh Ôn Noãn cười lớn, vẻ mặt vui mừng.
Tiểu Chu thị cảm thấy nội tâm bị tổn thương!
Chuyện này so với việc Vương thị cười nhạo bà ta lại càng khiến bà ta khó chịu hơn!
Bà ta nắm chặt tay: Chưa từng bị người ta chà đạp như thế này!
Hiện tại chỉ chờ Uyển nhi bay lên cành cao, khi đó một huyện chúa nho nhỏ...
Hừi
Ôn Noãn dìu Vương thị đi vào từ đường.
Ông Ôn đứng thẳng người chờ Vương thị kêu mình đi vào cùng.
Nhưng mà vào lúc Vương thị đi ngang qua ông, mắt bà ấy cũng không liếc nhìn ông một cái.
Khi Ôn Gia Thụy dẫn theo Ngô thị cùng mấy huynh đệ Ôn Thuần đi vào cũng không nhìn ông Ôn một cái!
Ông Ôn: "..."
Noãn nhi không phải là cháu gái của ông sao?
Quế Chi trở thành Cáo mệnh phu nhân thì đã quên ông là phu quân của bà ấy sao?
Lão tứ còn không nhìn người cha này!
Vì sao có thể bỏ qua ông?
Ông nhìn về phía tộc trưởng, chờ tộc trưởng lên tiếng để ông đi vào.
Tộc trưởng là người sống đã lâu nên nhìn rõ mọi chuyện, hiển nhiên cũng biết Vương thị cùng Noãn nhi không thích ông Ôn!
Vả lại ông Ôn cũng đã đuổi cả nhà Ôn Noãn ra khỏi nhà ở trong lều tranh mài! Suýt chút nữa còn bị lạnh chết!
Quả thật tội ác tày trời!
Nếu không phải Noãn nhi phúc lớn mạng lớn, nếu không cả bộ tộc Ôn thị làm sao có huyện chúa này? Vinh quang lúc này làm gì đến lượt bộ tộc Ôn thị bọn hol
Đúng là đồ điên, ngay cả cháu gái ruột cũng có thể vứt bỏiI
Tộc trưởng cúi đầu giả vờ ngủ gật.
Ông Ôn: "..."
Cuối cùng ông Ôn sờ cái mũi, tự mình đi vào đứng bên cạnh Vương thị.
Vương thị chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn ông một cái, cũng không nói gì.
Sau khi Ôn Noãn thắp nhang xong, nàng nhìn từ đường một chút, nhìn thấy trong từ đường có bài giới thiệu về tổ tiên, vì vậy mới biết, trước kia gia tộc Ôn thị cũng đã có người làm quan tới chức thừa tướng.
Hiện tại trải qua mấy thế hệ, ngay cả một đại quan cũng không có! Có thể nói là vô cùng xuống dốc.
Cúng tổ tiên xong, cả nhà Ôn Noãn chuẩn bị vội về nhà.
Lúc này có một thôn dân đến cửa ồn ào đi đến: "Gia Thụy lão đệ, ngày đó đến cửa gây ồn ào ta thật xin lỗi đệ! Là lão ca có mắt như mù không biết Noãn nhi chính là Tuệ An huyện chúa! Mọi người vạn lần đừng trách ta! Khó trách Bồ Tát lại báo mộng cho Noãn nhi để nàng trông lúa mì vụ đông! Hóa ra Noãn nhi chính là phúc tinh! Năm sau ta cũng sẽ trồng theo!"
Mấy người khác cũng đi đến giải thích:
"Tục ngữ nói rất đúng, đại nạn không chết ắt sẽ hạnh phúc đến cuối đời! Noãn nhi vừa nhìn đã thấy là người sẽ có hạnh phúc trong tương lai! Gia Thụy, huynh cứ chờ để hưởng phước đi!"
"Ai da khó trách ngày đó có nhiều chim hỷ tước đến như vậy! Ta đúng là ngu muội không biết! Hóa ra là phúc khí của Noãn nhi đưa đến. Noãn nhi, cháu ngàn vạn lần đừng so đo với những kẻ ngu dốt như chúng tai"...
Đối mặt với những lời giải thích cùng a dua nịnh hót của những người này, cả nhà Ôn Noãn cũng chỉ giả vờ muốn trở về nhà để còn tiếp đãi khách ở nhà rồi vội vàng rời đi, ngay cả Thái Công phân thịt heo cũng không đứng lại chời
Để lại thôn dân với những tâm tình khác nhaul
Ăn ngon mặc đẹp, có nhà lớn, làm huyện chúa, cáo mệnh phu nhân!
Cả nhà Ôn Gia Thụy im hơi lặng tiếng đã khiến cho người khác không với đến nổi?
Đã có chuyện gì xảy ra?
Tộc trưởng chia một con heo quay thành bốn phần: "Đây là đưa cho nhà của Tuệ An huyện chúa, mọi người có ý kiến gì không?"
"Không có! Không có! Hẳn phải là vậy!"
"Không có! Tộc trưởng phân vậy là được rồi!"