Chuong 389: Cung Yen
Chuong 389: Cung YenChuong 389: Cung Yen
Hắn nào dám nói nàng sai rồi!
Cho dù Thái Hậu đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn đẹp nhất chốn hậu cung!
Hơn nữa Bát công chúa là công chúa mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, có quan hệ rất tốt với Cẩn Vương, Thái Hậu cũng luôn nói nàng là hạt dẻ cười, mẫu phi là Thục phi, tuy rằng không có con trai, nhưng lại là phi tử mà Hoàng Thượng sủng ái nhất.
Có thể nói 3000 sự sủng ái dồn hết vào một người!
Bát công chúa thấy hắn câm miệng không nói lời nào, cầm một miếng điểm tâm trên bàn lên ăn.
Sau đó cảm thấy hơi buồn nôn!
Nếu so sánh điểm tâm này với điểm tâm ở chỗ của Cẩn Vương thúc, kém quá xal
Ai, nàng không muốn ăn điểm tâm, chỉ muốn ăn mấy miếng rau xanh trong phủ của Cẩn Vương thúc, nhưng mà sao lại khó như vậy chứ?
Chưa bao giờ thấy một thúc thúc keo kiệt như vậy!
Lúc này một giọng nói âm nhu vang vọng đại điện: "Hoàng Thượng giá lâm, Thái Hậu giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm, Cẩn Vương giá lâm."
Mọi người nhanh chóng yên lặng, quỳ xuống hành lễ.
Hoàng Thượng đi vào đại điện. Ngồi trên long ỷ, hơi hơi nhấc tay: "Các khanh gia bình thân."
Sau khi mọi người ngồi xuống, Hoàng Thượng nói một vài lời chúc mừng năm mới, tổng kết năm nay quốc thái dân an, mọi người tiếp tục cố gắng nỗ lực, sau đó tiếng đàn sáo vang lên, yến hội chính thức bắt đầu.
Quách Minh Diễm nhìn người nam tử kia, chỉ cần là hắn xuất hiện thì sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, trái tim nhảy bang bang.
5 năm sao?
5 năm nàng ta cũng sẵn lòng chờ đợi!
Không chỉ có Quách Minh Diễm, rất nhiều nữ tử cũng nhìn sang bên này.
Cẩn Vương thật sự quá tuấn tú! Làm người nhìn mà mặt đỏ tim đập!
Nhưng mà tay hắn...
Bị hủy hoại thật sao?
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi dưới Hoàng Thượng một bậc, phía trên các quần thần, chán đến chết mà chọn mấy món ăn trước mắt, tùy tiện ăn vài miếng, liền ghét bỏ đặt đôi đũa xuống.
Hoàng Thượng ngôi trên long ỷ nhìn bộ dáng ghét bỏ của Nạp Lan Cẩn Niên, không nhịn được khựng khóe miệng lại: Sau khi Thập Thất đệ quay về, hay nói một câu là, quá khó ăn! Quả thật đúng là cơm cho heol
Rốt cuộc hắn ăn được món thần tiên gì ở bên ngoài?
Khiến cho một hoàng đế ngày nào cũng ăn cơm heo như ông ấy sao mà chịu nổi!
Thái Hậu thấy con trai mình ăn hai miếng thì không ăn nữa, lo lắng nói: "Thập Thất, có phải con không thoải mái hay không, sao gần đây không ăn cơm?"
"Vâng, mẫu hậu, hoàng huynh, nhi thần không có tâm trạng ăn uống, xin phép lui trước." Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp đứng lên.
Lúc này mới ngồi xuống chưa được mười lăm phút, người đã gác đũa đứng dậy, ở đây ngoại trừ Cẩn Vương không có ai dám làm như thế. Khi Nạp Lan Cẩn Niên bước ngang qua chỗ Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tu duỗi tay kéo ống tay áo của hắn: "Cẩn Vương thúc, đợi cháu với."
"Xoạch" một tiếng, cứ như thế ống tay áo trống rỗng của Nạp Lan Cẩn Niên liền bị Cửu hoàng tử xé xuống, lộ ra băng gạc màu trắng băng bó trên người hắn, bả vai không có tay.
Mọi người: ”...'
Đồng tử của Quách lão Đại tướng quân co rụt lại.
Đôi mắt của Thái Hậu đã ươn ướt.
Hoàng Thượng tức muốn hộc máu: "Làm càn! Lão cửu, con làm gì vậy!"
Trên mặt Cửu hoàng tử hiện lên sự sợ hãi, vẻ mặt kinh hoàng thất thố: "Phụ hoàng con không cố ý, con quên mất sức lực của mình quá lớn. Cẩn Vương thúc, thật xin lỗi, cháu không cố ý."
Nạp lan Cẩn Niên nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Không sao."
Sau đó dưới sự kinh ngạc của mọi người, nhanh chóng rời khỏi đại điện!
Hoàng Thượng nhìn Cửu hoàng tử nổi giận nói: "Con lăn vê phủ đóng cửa ăn năn cho traml Chép sách!"
"Vâng, phụ hoàng!" Cửu hoàng tử cúi đầu vẻ mặt hổ thẹn nói.
Hoàng Hậu nhanh chóng trấn an: "Hoàng Thượng bớt giận, Thừa Trinh trời sinh đã khỏe mạnh, thằng bé vẫn luôn không thể khống chế được sức lực của mình, hay làm hư đồ, Hoàng Thượng cũng không phải không biết. Thằng bé cũng không cố ý!"
Cửu hoàng tử là con trai út của Hoàng Hậu, không biết có phải di truyền thần lực trời sinh của tổ tiên Quách gia hay không, mà từ nhỏ đã có sức lực kinh người!
"Vậy học xong cách khống chế sức lực của mình rồi mới được ra cửa!" Hoàng Thượng tức giận gần chết!
"Thần thiếp chắc chắn sẽ dặn dò thằng bé!"