Chương 435: Đồ Đệ Dũng Manh
Chương 435: Đồ Đệ Dũng ManhChương 435: Đồ Đệ Dũng Manh
Hai huynh muội Thanh gia chỉ nhìn thấy một bóng đen cực lớn lao về phía mình, bị ép chặt vào nhau.
Từ lão trợn mắt há hốc mồm:
Ngươi đã bao giờ gặp qua một tiểu nha đầu chạy như bay, sau đó nhảy người lên, hai chân sau mở ra, sau đó hai người đàn ông to lớn bay ra ngoài chưa?
Hơn nữa nàng rốt cuộc làm như thế nào để có thể đá văng hai người đàn ông to lớn ra ngoài, đồng thời còn mỗi người đập trúng hai huynh muội Thanh gial
Nhiều năm sau, cho đến lúc chết ông Từ vẫn còn nghĩ tới cảnh tượng dũng mãnh của tiểu đồ đệ, mỉm cười mà ra đi.
Ôn Noãn dẫm lên ngực một trong hai người đàn ông kia, khuôn mặt nhỏ hung dữ, giọng điệu vô cùng thiếu đánh: “Còn mua hay không? Ưm, mua hay không?"
Tỷ bán, ngươi dám mua sao?
Ngô Khải Hoa và những người khác đi theo sau Ôn Noãn đều trợn tròn mắt.
Ngô Khải Nghiệp thoát ra, ông đỡ Ôn Gia Mỹ ngồi dậy, cũng trợn mắt há hốc mồm.
Một người đàn ông khác đập trúng thiếu gia của mình, hắn sợ chết khiếp, nhanh chóng bò dậy lao về phía Ôn Noãn.
Lập công chuộc tội!
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhấc chân ngắn nhỏ, một cái đá này nhanh tới mức không nhìn thấy bóng!
Một tiếng "Phốc!" Cực kỳ trâm thấp vang lên.
Thân thể cao lớn kia lại đánh thật mạnh lên người Thanh Dương.
Thanh Dương bị hắn đập trúng thì đôi mắt trợn to, miệng mở to, suýt chút nữa hộc máu!
Chân nhỏ của Ôn Noãn vẫn còn dẫm lên ngực người đàn ông cao lớn kia.
Sức nặng của toàn bộ thân thể đè lên ngực hắn, người đàn ông vạm vỡ kia có loại cảm giác lực áp ngàn cân!
Hắn giống như nghe thấy được tiếng xương cốt đứt đoạn.
Đau đến mức ứa ra mồ hôi lạnh!
Tiểu nha đầu này từ đâu chui ra vậy? Từ một ngàn cân sắt đen ư?
Thanh Loan còn thảm hại hơn, bị người đàn ông đè ở dưới thân không thể động đậy, hô hấp khó khăn, muốn nói cũng không nói được.
Sắc mặt của nàng ta vừa hồng lại tím, không biết là xấu hổ vẫn là khó chịu, hay là vì cái gì khác...
"Còn mua hay không?" Ôn Noãn nhìn người đàn ông hỏi lại.
"Con tiện nhân, đi tìm chết!" Người đàn ông lại bò dậy, túm đòn gánh lao về phía Ôn Noãn.
Chân ngắn nhỏ nhanh như tia chớp.
"Phốc!" Hắn lại bị đá lăn đến một bên, Thanh Dương đang muốn dò dậy lại bị đập trúng!
Thanh Dương cảm thấy không khí trong phổi của mình đều bị đánh ra ngoài, xương cốt giống như vỡ nát!
"Xem ra là không nghe được!" Ôn Noãn bình tĩnh thu chân lại.
Đại hán lại bò dậy, Thanh Dương vội nói: “Đứng lại! Đỡ ta lên!"
Nếu như lại bị hắn đập trúng thêm một lần thì chắc xương sườn của hắn phải biến thành tro cốt mất thôi!
Sau khi Thanh Dương bị người đàn ông to lớn nâng lên mới nói: “Chúng ta không mua màu pháp lang kia! Cô nương xin nâng chân cao quý lên, gia muội bị thương, ngươi không bồi thường nổi đâu!"
Ôn Noãn cười: "Vậy liền..."
"Đồ đệ của ta không bồi thường được thì ta bồi thường!" Lúc này Từ Đình Chi đã đi tới.
Ôn Noãn không nhấc chân, vẫn giữ nguyên tư thế giãm chân lên người đàn ông to lớn, nhìn sang.
Từ Đình Chi cười với Ôn Noãn, không biết xấu hổ nói: "Đồ đệ, ngươi muốn đánh hắn thế nào cũng được!"
Tiểu đồ đệ, ngươi làm ta đi tìm quá khổi
Ông Từ muốn rơi nước mắt!
Vừa chua xót lại vui sướng!
Cốt cách này không thể nghi ngờ là tiểu đồ đệ của ông ấy, nàng có hóa thành tro cốt ông ấy cũng có thể nhận ra.
Trên mặt Thanh Dương tỏ ra khiếp sợ: "Từ lão?"
Từ Đình Chi nhìn vê phía hắn: "Ngươi biết lão phu sao?"
"Danh tiếng của Từ lão nổi như cồn, Thanh Dương tất nhiên biết!"
"Vậy ngươi còn dám bắt nạt tiểu đồ đệ của ta?!"
Cuối cùng hai huynh muội Thanh gia cung kính xin lỗi Ôn Noãn cùng Ngô Khải Nghiệp, Ôn Gia Mỹ, sau đó lại đền cho mỗi người một ngàn lượng tiền thuốc men, lúc này mới rời đi.
Trong xe ngựa.
Thanh Loan bị người đàn ông to lớn ép cả nửa ngày, vừa xấu hổ lại tức giận.
Nếu như việc này truyên ra, nàng ta còn làm người như thế nào nữa?
Ghê tởm muốn chết!
"Ca, chúng ta cứ để như vậy sao?"
"Nếu không thì sao?" Thanh Dương che ngực, hắn hoài nghi mình bị nứt xương.
Từ lão chính là đệ đệ ruột thịt của Hộ Quốc Công.
Hộ Quốc Công là ông ngoại của Thái Hậu.
Thái Hậu tạm thời không thể trêu vào.
Bà ấy có một đứa con trai ma quỷ!