Chương 458: Xin Hỏi Cần Vương
Chương 458: Xin Hỏi Cần VươngChương 458: Xin Hỏi Cần Vương
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn đại hoàng tử bằng đôi mắt lạnh lùng, tiến lên từng bước: "Xin hỏi Cần vương, ngươi có phải người trông lúa mì vụ đông không?"
Khí thế của Nạp Lan Cẩn Niên như sắp nổ tung.
Đại hoàng tử đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn, khiến ông ta vô thức lui vê phía sau từng bước: '...'
Nạp Lan Cẩn Niên lại tiến lên từng bước: "Xin hỏi Cần vương, mảnh đất trồng lúa mì vụ đông là của ngươi sao?"
Đại hoàng tử lại lui vê phía sau từng bước: "...'
"Xin hỏi Cần vương, hạt giống lúa mì vụ đông là của ngươi mua sao?"
"Xin hỏi Cân vương, có bón phân cho cây lúa mì vụ đông không? Bón vào lúc nào?"
"Xin hỏi Cân vương, lúa mì vụ đông làm sao vượt qua được mùa đông?"
"Xin hỏi Cần vương, làm sao để có thể giữ được độ ẩm để lúa mì vụ đông có thể xanh tươi?"...
"Xin hỏi Cần vương, ngươi dám mặc kệ ý kiến của mọi người, dám vì thiên hạ, làm truyện mà cả thiên hạ không tán đồng mà đi gieo trồng lúa mì vụ đông không?”
"Xin hỏi Cần vương, huyện nào ở Nạp Lan quốc có thể phát triển lúa mì vụ đông?"
"Xin hỏi Cần vương, ngươi có từng thử chịu đựng những ngày lạnh giá, ghi chép lại tình hình của lúa mì vụ đông trong một trăm ngày mặc cho mưa tuyết đêm sương vẫn không thay đổi không?"
"Xin hỏi Cần vương, ngươi là một người hỏi cái gì cũng không biết, mọi chuyện đều không liên quan đến ngươi, ngươi, đến, để, cướp, công, lao, sao?!"
Liên tiếp hai mươi câu xin hỏi, hỏi đến mức người ta dại ral
Hỏi một chút tuyên truyền giác ngội
Hỏi đến khi Đại hoàng tử á khẩu không trả lời được!
Liên tiếp hai mươi bước, từng bước đều hùng hổ dọa người!
Khiến cho Đại hoàng tử vô cùng xấu hổi
Đại hoàng tử liên tục lùi vê sau, bị ép vào một góc của Kim Loan điện.
Cuối cùng Nạp Lan Cẩn Niên châm biếm nhìn về phía Hoàng thượng:
"Xin hỏi Hoàng thượng, Cần vương vừa hỏi cái gì cũng không biết thì có công lao gì? Là công lao đã báo cáo trước một bước, cướp lấy công lao của người khác sao?"
Không khí của cả đại điện đều bị bao phủ bởi sự yên lặng quỷ dị.
Mọi người đều không dám thở mạnh.
Đại hoàng tử bị hỏi đến mức không thể phản kháng.
Hoàng thượng tức giận nói: "Nạp Lan Thừa Lễ, sao lại thế này?!"
"Sao lại thế này?" Nạp Lan Cẩn Niên thong thả ung dung đi đến giữa đại điện, thản nhiên nói: "Hoàng huynh, chuyện lúa mì vụ đông không có chút quan hệ nào với con trai huynh, nhưng huynh lại phong cho hắn làm vương, làm cho người đạt được công lao thật nghĩ như thế nào? Khiến cho cả triều văn võ bá quan nghĩ ra sao? Cũng để cho dân chúng trong thiên hạ nghĩ thế nào?"
Cả triều văn võ: "..."
Bọn họ không nghĩ gì cải
Thật sựt Ngay sau đó Nạp Lân Cẩn Niên đã đem tấu chương cùng hai cuốn sổ trực tiếp bay thẳng lên bàn của Hoàng thượng: "Hoàng huynh cứ xem qua.”
Mọi người: "..."
Lương Hoán Chương lúc này cũng dâng lên một tấu chương. ...
Mười lăm phút trôi qua.
Hoàng thượng đặt ra những câu hỏi như nã pháo:
"Nạp Lan Thừa Lễ, ngươi là Đại hoàng tử sao? Đây chính là cách ngươi giành lợi ích cho người dân? Sản lượng lúa mì vụ đông được hơn 500 cân một mẫu? Lúa mì còn chưa được thu hoạch xong, cũng chưa phơi nắng, sao ngươi biết được nó hơn năm trăm cân? Vì để giành trước công lao mà không cần mặt mũi nữa sao?!"
Lúc đó ông nhìn thấy một túi lúa mì mốc meo, ông còn đau lòng một chút!
Lãng phí một cân hạt giống!
Lúc đó tên vương bát đản này đã nói thế nào, nói rằng túi lúa mì mốc meo kia là do mình nóng vội muốn tự mình báo việc vui lớn này trước!
Đúng là nóng vội thật, nhưng mà không phải nóng vội vì để chia sẻ việc vui lớn!
Mà lo lắng chậm hơn một bước, thì sẽ không có được công lao lớn này!
Nghĩ đến đây, Hoàng thượng vớ lấy đồ chặn giấy trên bàn rồng ném qua: "Tên hỗn trướng ngươi!"
Túi lúa mì mốc meo này có thể để cho một dân chúng thu được hơn mấy trăm cân lương thực!
Vì sao ông lại sinh ra một đứa con như thế này!
Trên đại điện im lặng.
Đại hoàng tử bị cái chặn giấy đập trúng, trán cũng chảy máu!
May mắn là ông ta đã né một chút, nên chỉ lướt qua đầu của ông ta.
Ông ta vội quỳ xuống: "Phụ hoàng bớt giận, nhi thần không biết lúa mì vụ đông này là của Cẩn vương thúc. Nếu biết, nhi thân sẽ không vui mừng mà tấu lên như vậy! Nhi thần chỉ là quá vui mừng nên muốn nói cho phụ hoàng biết..."