Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 457 - Chương 460: Thánh Chỉ Này Không Thể Hạ

Chương 460: Thánh Chỉ Này Không Thể Hạ Chương 460: Thánh Chỉ Này Không Thể HạChương 460: Thánh Chỉ Này Không Thể Hạ

Đại hoàng tử cực kỳ tức giận!

Tam hoàng tử đi đến bên cạnh Đại hoàng tử, ôn nhu an ủi ông ta: "Đại hoàng huynh, phụ hoàng chỉ nhất thời nổi nóng, Cẩn vương thúc cũng đã nói huynh bị người ta tính kế, chờ Hoàng thượng hết giận, huynh có thể đi nhận tội là được, đến lúc đó đệ đi cùng huynhI"

"Đại hoàng huynh, huynh đừng buồn, đệ sẽ trút giận giúp huynh!" Lục hoàng tử nói.

"Cũng chỉ có các đệ là có tình nghĩa huynh đệ!" Đại hoàng tử ôm đầu nói.

Đại hoàng tử vội vàng đến thái y viện để băng bó miệng vết thương trên đầu một chút, sau đó liền đi tìm phó thự lệnh Lâm Lễ Nhạc của Thái Nhạc thự để tính sổi"

Cả nhà đại phòng rất vất vả mới có thể đến kinh thành vào nhạc thự.

Bởi vì lần đầu đi xa nhà đến kinh thành nên không có kinh nghiệm, vì vậy bọn họ đều ăn ngủ ở đầu đường mấy đêm!

Còn gặp sơn tặc, Ôn Ngọc suýt chút nữa đã bị người ta bắt đi làm áp trại phu nhân.

May mắn gặp được quý nhân, sơn tặc vừa thấy xe ngựa của quý nhân đã sợ đến mức lập tức chạy.

Nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi, có lẽ tính mạng đều nộp hết trên đường đi!

Lâm Lễ Nhạc được thăng chức tăng lương nên tâm tình sung sướng, có người phía dưới đến báo có một người tên Ôn Gia Phú đến tìm ông ta.

Ông ta lập tức đi ra ngoài: "Ôn huynh! Cuối cùng huynh cũng đến kinh thành!"

Cả nhà đại phòng cung kính hành lễ với ông ta.

Quan chức kinh thành! Cũng không thể so sánh với Huyện lệnh!

"Không cần đa lễ, ta đã chuẩn bị xong phòng rồi! Để ta dẫn mọi người qua đó!"

Lúc này Đại hoàng từ hung hãng đi tới.

Lâm Lễ Nhạc vừa thấy Đại hoàng tử đến liền lập tức đi lên trước, cung kính hành lễ: "Hạ quan tham kiến Đại hoàng tử!"

Đại phòng vừa nghe là đại hoàng tử thì càng thêm kích động!

Trời ạI Vừa đến đã có thể làm quen với Đại hoàng tử!

Đây là vận may gì chứ?

Cả nhà vội hành lễ: "Thảo dân Ôn Gia Phú tham kiến Đại hoàng tử!"

"Dân phụ Chu thị tham kiến Đại hoàng tử!"

"Dân nữ Ôn Ngọc tham kiến Đại hoàng tử!"

Đại hoàng tử vốn muốn tìm Lâm Lễ Nhạc để tính sổ.

Vừa nghe thấy Ôn Gia Phú giới thiệu!

Ông ta nhìn qua: "Ngươi chính là Ôn Gia Phú?"

"Chính là thảo dân!"

Đại hoàng tử đạp một cái!

BA. Sau khi hạ triều, Nạp Lan Cẩn Niên di đến ngự thư phòng.

"Chuyện của người dân kia là thế nào?"

Một điêu dân nho nhỏ thế mà lại có bản lĩnh tính kế con trai của Hoàng thượng ông?

Nạp Lan Cẩn Niên giải thích một chút.

"Khốn nạn! Thật khốn nạn! Một kẻ dựa vào chính thê mới giàu có mà cũng xứng để nạp bình thê?! Chuyện này rõ ràng là sủng thiếp diệt thê! Còn chiếm đoạt gia tài của chính thê! Loại nam nhân này có cũng như không!"

Hoàng thượng cầm lấy tách trà uống một ngụm đề đè nén lửa giận!

"Lời hoàng huynh nói thật đúng! Cho nên hoàng huynh à, huynh hạ chỉ giúp Vương thị bỏ chồng đi!" Nạp Lan Cẩn Niên nói bâng quơ.

"Phụt!"

Hoàng thượng phun một ngụm trà ra thật xal

Từ khi nào thánh chỉ của ông đã trở nên vô giá trị như vậy?

Còn để giúp người ta ly hôn chồng?

Vậy chắc hẳn tên của ông sẽ lưu mãi trong lịch sử?

Hoàng thượng nghiêm túc nói: "Thánh chỉ này tram không thể hại"

Ông nghĩ muốn lưu danh mãi ngàn sau, chứ không phải để lại tiếng xấu muôn đời!

Cũng không muốn hậu nhân sau này khi đánh giá ông, nói ông là một vị hoàng đế thích lo chuyện bao đồng nhất!

"Vì sao không thể hạ?"

Hoàng thượng vừa muốn nói gì nhưng biết hoàng đệ của mình nếu không đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ qua, ông sửa lời nói: "Được rồi, chờ ngày mai gặp Tuệ An huyện chúa rồi nói sau!"

Nạp Lan Cẩn Niên nghe xong đã đứng dậy: "Hoàng huynh, con trai của huynh đoạt công lao của người ta, chuyện ban chỉ này huynh cứ từ từ suy nghĩ! Tránh cho sau này, người ta cũng không dám lập công!"

Hoàng thượng: '...'

Cho nên ông đang bị uy hiếp sao?

Nạp Lan Cẩn Niên sau khi rời khỏi ngự thư phòng cũng vội vàng ra cung.

Trong cung, Thái hậu cho người đến ngự thư phòng mời Nạp Lan Cẩn Niên.

Cung nữ trở về nói: "Cẩn vương đã rời cung rồi ạ."

Thái hau:
Bình Luận (0)
Comment