Chương 476: Âm Thanh Của Tự Nhiên Thật Sự
Chương 476: Âm Thanh Của Tự Nhiên Thật SựChương 476: Âm Thanh Của Tự Nhiên Thật Sự
Nạp Lan Cẩn Niên khẽ chuyển ánh mắt, nhìn về bóng dáng nhỏ xinh đang bình tĩnh thong dong đi lên đài kia.
Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén đã biến mất, chỉ còn lại sự chờ mong.
Hắn rất mong chờ.
Tất cả mọi người đều nhìn Ôn Noãn đi lên, cảm thấy nàng quá trấn định!
Chẳng lẽ là không biết nên không sợ?
Thật là không nỡ nhìn thẳng!
Rất nhiều người quay đầu đi, không muốn nhìn!
Thua chắc rồi!
Thảm!
Ôn Uyển nhìn người trên đài, nhẹ nhàng mấp máy khóe miệng: Tên ngốc không biết tự lượng sức mình! Người khác đẩy nàng đi lên đỉnh nồi!
Nhưng mà không cần mình tiếp tục đi lên là được!
Ôn Noãn ngồi xuống trước đàn cổ, khẽ mỉm cười với Hoàng Ngữ Yến: "Mời nhạc sư Đông Lăng chỉ dạy."
Hoàng Ngữ Yến nhìn Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh đàn cổ, thầm nghĩ Nạp Lan quốc có ý cử nha đâu chưa đủ lông đủ cánh này ra là lo sợ sẽ thua, đến lúc đó cũng có thể cứu vãn chút mặt mũi sao?
Thật buồn cười!
Nàng ta sẽ không nương tay!
"Cô nương, cô còn nhỏ tuổi, mời cô lên trước đi! Tỷ tỷ sợ đàn xong, cô sẽ quá áp lực nên không đàn được".
Ôn Noãn khế mỉm cười: "Được thôi!"
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Ôn Noãn khẽ chuyển động...
Giai điệu duyên dáng biến thành êm tai, vân điệu nhẹ nhàng vang vọng vào lỗ tai mỗi người.
Mọi người không theo kiểm soát đưa tay lên sờ lỗ tai, sau đó nhìn qua với vẻ mặt không thể tin được.
Vừa rồi lỗ tai của bọn họ cự động!
Đôi tay của thiếu nữ áo tím không nhanh không chậm vuốt ve cổ cầm.
Tiếng đàn nhẹ nhàng dễ nghe lắng lặng chảy xuôi, dường như có thể đánh thức linh hồn đang ngủ say, lại dường như làm người ta như si như say, chìm đắm trong một thế giới xinh đẹp huyền diệu!
Theo động tác lúc nhanh lúc chậm của đôi tay Ôn Noãn, khi nhanh đôi tay tung bay khiến người ta hoa cả mắt.
Khi chậm là dường như thời gian ngưng đọng, mãi mãi lưu giữ ký ức!
Một đoạn tiếng đàn du dương uyển chuyển vang lên, khi thanh thúy nhộn nhạo, khi thì như dòng nước chảy xiết, khi trầm thấp huyền ảo!
Kích thích tiếng lòng người ta, chấn động linh hôn người tal
Một bản nhạc kết thúc, tất cả mọi người đều vẫn còn chìm đắm trong thế giới được âm nhạc xây dựng nên.
Rất lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh!
Ôn Noãn không khỏi nhẹ nhàng khẩy cổ cầm một chút.
Một tiếng tranh vang lên, chấn động lỗ tai của mọi người, lúc này mọi người mới như tỉnh lại trừ trong giấc mơ.
Ngay sau đó là tiếng vỗ tay vang như sấm! Âm thanh của tự nhiên!
Êm tai như vậy!
Vương vấn ba ngày!
Không dứt bên tail...
"Đây là khúc nhạc êm tai nhất tôi từng nghel"
"Đây là khúc nhạc chấn động tâm hồn nhất tôi từng nghe!"
"Đây là khúc nhạc lôi cuốn vào ý cảnh nhất tôi từng nghe!"
"Đây là khúc nhạc cảm động nhất tôi từng nghe!"...
"Đây là khúc nhạc nhiệt huyết sôi trào nhất tôi từng nghe!"
Một tiếng lại một tiếng cảm thán trong đám quần thần vang lên hết đợt này đến đợt khác!
Hoàng Thượng cũng cảm thấy đây là khúc nhạc chấn động lòng người nhất ông từng nghe. Ông không khỏi lớn tiếng nói: "Ha ha! Tốt! Tốt! Tốt! Đây mới thật sự là âm thanh của tự nhiên! Là khúc nhạc hay nhất, ý chí chiến đấu sôi sục nhất tram từng nghe! Không gì sánh bằng!"
Hoàng Ngữ Yến cũng nhìn Ôn Noãn với vẻ mặt không thể tin được: "Bản nhạc này thật sự là cô làm ngay tại hiện trường sao?”
Một khúc nhạc, trăm ngàn loại cảm xúc, sao nàng có thể làm được!
Khúc nhạc hoàn mỹ như vậy, đừng nói là sáng tác ngay tại hiện trường!
Dù nàng ta có sáng ta một năm cũng không làm ra được!
Ôn Noãn gật đầu: "Đúng vậy, Hoàng cô nương, đến lượt cô. Mời!"
Ngoan ngoãn vô hại giống như nữ hài nhà bên vậy!
Hoàng Ngữ Yến đặt đôi tay lên cổ cầm, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, hoàn toàn nhớ không nổi khúc nhạc vừa rồi nàng ta nghĩ ra.
Nàng ta nhắm mắt lại, trong đầu đều là bản nhạc Ôn Noãn vừa đàn!
Nàng ta: ”...'
Một hồi lâu sau, nàng ta thu tay về, đứng lên: "Tôi thua!"
Cùng với xấu mặt, nàng ta tình nguyện trực tiếp nhận thual
Thật buồn cười, ngay từ đầu nàng ta còn nói là sợ mình đàn xong thì nàng không đàn được!
Thì ra người đàn không chính là nàng tal
Sắc mặt của sứ giả Đông Lăng quốc cũng là khó coi đến cực điểm!
Thảm!
Ôn Uyển, Quách Minh Diễm, Lý Uyển Uyển, ... Bọn người trợn mắt há hốc mồm: Sao có thểi