Chương 488: Thực Ấp Được Bao Nhiêu?
Chương 488: Thực Ấp Được Bao Nhiêu?Chương 488: Thực Ấp Được Bao Nhiêu?
"Ta thấy tuổi của cô lớn hơn ta cũng không bao nhiêu? Năm nay không ba mươi thì cũng hai mươi tám! Nửa đời người của cô đã trôi qua, nếu cô có thể thiết kế được được vũ khí nào cho quốc gia thì đã thiết kế được từ lâu! Còn chờ một tiểu nha đầu chỉ mới mười một tuổi, đáng tuổi con gái cô cố gắng mà thiết kế ra rồi trở thành huyện chúa sao?
Làm ơn, lần sau nói chuyện thì nên dùng não! Ta không dám? Vậy thì đêm nay cô nên về nhà lót gối nằm suy nghĩ lại cho tốt, xem cô có chỗ nào xứng để ta không dám không?!"
Thật sự nghĩ mình là ai?
Tính cái đồ chó má gì!
Ôn Noãn đã chịu đựng những câu khó nghe trong đại điện rất lâu rồi
Trường hợp như vầy không thích hợp để mắng người.
Hiện tại nàng cũng không còn lo ngại gì!
Mọi người: ”...'
Quách Minh Diễm tức giận: "Ngươi..."
"Xin hãy gọi ta là quận chúa! Đừng có ngươi này ngươi nọ! Cô có muốn bị vả miệng nữa không? Ta rất thích tự ra tay đó!" Ôn Noãn giơ tay lên.
Đàm Thi Uyển vội chạy đến kéo Quách Minh Diễm đi: "Minh Diễm, Quách phu nhân còn đang chờ cô đó! Mau đi thôi!"
Hiện tại thôn nữ này đang cực kỳ nổi bật, làm vẻ vang cho đất nước! Nên Hoàng thượng cũng giúp nàng.
Không nhất thiết phải đối đầu với nàng!
Sau này tìm cơ hội xử lý nàng sau là được!
Loại người chân lấm tay bùn như nàng, tưởng ở lại kinh thành là chuyện dễ dàng sao?I
Không biết trời cao đất dày!
Quách Minh Diễm được Đàm Thi Uyển kéo đi.
Vẫn ở Thiên Nguyên điện.
Thiên Nguyên điện rộng rãi, quần thần cũng đã thối lui.
Hoàng thượng vẫn ngồi trên long ỷ như cũ.
Nạp Lan Cẩn Niên đã có mặt.
Đứng bên dưới là Lễ bộ Thượng thư và thự lệnh của Thái nhạc Thự.
Ôn Uyển quỳ ở chính giữa.
Thự lệnh của Thái nhạc thự nhìn Ôn Uyển nhíu mày: "Ôn Uyển cô nương, khúc nhạc kia là của ngươi sao?"
Nếu nói Thự lệnh của Thái nhạc thự không thất vọng thì là giả.
Cứ nghĩ đã tìm được mầm tốt, không ngờ lại là hàng giả đi mua khúc.
Ôn Uyển sợ đến mức trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, nàng ta giật giật môi.
"Ngươi nghĩ cho ki tội khi quân là tội lớn sẽ bị chém đầu!" Lễ bộ Thượng thư nhắc nhở.
Trái tim Ôn Uyển run lên, nàng ta cân nhắc những điều được và mất ở trong lòng, sau đó mới nói: "Bẩm Hoàng thượng, khúc nhạc là do nhạc quan của giáo nhạc phường cho dân nữa, để dân nữ dùng nó làm khúc của mình tham gia Thiên Thu yến tranh cử, dân nữ cũng không biết chủ khúc nhạc là ai, hắn chỉ nói triều đình cần người chơi cầm giỏi nên để dân nữ đi thử."
Thự lệnh của Thái nhạc thự suýt chút nữa mắng cha!
Triều đình thiếu người chơi cầm giỏi sao? Triều đình là thiếu người soạn khúc tốt!
Khúc nhạc tốt như vậy, cho dù đưa cho bất kì nhạc sư nào ở Thái nhạc thự luyện tập nửa năm thì cũng có thể đàn được trình độ như nàng ta.
Hoàng thượng cũng không kiên nhẫn đối mặt với một con hát, ông khoát tay áo: "Phạt đánh mười lăm đại bản rồi trả lại đi!"
Ôn Uyển: "..."
Không bao lâu Nạp Lan Cẩn Niên đã lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Ôn Noãn hỏi nơi mình không hiểu: "Đất phong chính là thực ấp đúng không? Một năm có bao nhiêu bạc? Tự ta thu hay sao?”
Ôn Noãn đã có đất phong, nhưng không phải do nàng quản lý, chẳng qua thuế má thu được từ đất phong sẽ có một phần thuộc về nàng.
Chuyện này so với một quận chúa không có đất phong thì bổng lộc đã rất nhiều.
"Triều đình có luật, vì đảm bảo đầy đủ ngân khố nên tất cả thuế má của thực ấp đều sẽ do triều đình thu, sau đó chia theo tỉ lệ ba phần cho các chủ thực ấp. Huyện Nam Ninh là một huyện nhỏ còn rất nghèo, dân cư ít, thường xuyên xảy ra lũ lụt, thuế má một năm cũng không có bao nhiêu, mỗi năm cô có thể lấy một hai nghìn lượng đã rất nhiều rồi."
Ôn Noãn: "... Cho nên Hoàng thượng đã cho ta một nơi râu ria sao?"
"Trong triều có vài quận chúa, nhưng chỉ có cô là quận chúa có đất phong. Tốt xấu gì thì cũng có một vùng, nếu cai quản tốt, thuế má có nhiều thì cô cũng sẽ được nhiều bạc hơn!" Nạp Lan Cẩn Niên an ủi nói.
Ôn Noãn gật đầu: "Lão nương nhất định sẽ làm cho kinh tế nơi đó tốt lên!"
Thật sự thì có còn hơn không, có huyện ở đó thì sẽ có rất nhiêu khả năng.