Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 487 - Chương 490: Thái Hậu Triệu Kiến

Chương 490: Thái Hậu Triệu Kiến Chương 490: Thái Hậu Triệu KiếnChương 490: Thái Hậu Triệu Kiến

Cuối cùng Lý công công cầm một cái giỏ rau xanh cùng một hộp thức ăn vui vẻ rời đi.

Trong kinh thành có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào vật thưởng của Cẩn Vương phủ ban tặng cho Lý công công, còn cho hạ nhân truyền lời trở về.

Chủ tử của các phủ đều há hốc mồm.

Lý Uyển Uyển: "Tuệ An quận chúa ban tặng phần thưởng cho Lý công công là một giỏ rau xanh và một hộp điểm tâm? Ha ha ha... Đúng là xuất thân từ nhà nghèo, làm sao có thể trèo cao! Vẻ mặt của Lý công công thế nào?”

"Phần thưởng là một giỏ rau xanh sao? Ha ha... Thật muốn đến xem vẻ mặt của Lý công công cười vui đến thế nào? Chắc trong lòng thì khóc như mưal"

"Chưa từng có phần thưởng nào như thế này, từ xưa đến nay! Quả thật làm trò cười cho thiên hạ! Cười chết ta!"

"Thật đáng xấu hổi"...

Sau đó những quý nữ có tâm muốn đến kết giao với một nhà Ôn Noãn cũng đều phai nhạt.

Các nàng cũng không muốn đến nhận một giỏ rau xanh làm quà đâu!

Chỉ sợ đem ra còn bị người ta cười chết!

Ban đêm.

Trong một ngôi nhà bỏ hoang.

Một hắc y nhân đứng ở nơi đó, hai tay chắp ở sau lưng.

Ngay sau đó có một nữ tử mặc áo choàng đen xuất hiện.

“Tuệ An huyện chúa là ai?"

"Ta chỉ tra được nàng là một thôn nữ sinh sống ở Ôn gia thôn".

"Thôn nữ sao lại có thể biết được nhiều thứ như vậy? Tiếp tục tra."

"Dạ"

"Tay của người nọ thế nào rồi?" Kế hoạch của hắn đều bị phá hư.

Ngày hôm sau, Ôn Gia Thụy cùng Ngô thị tiến vào cung tạ ơn.

Vừa lúc Thái hậu cũng triệu kiến Ôn Noãn nên bọn họ cùng nhau vào cùng.

Trước khi vào cung.

"Thật sự chỉ đưa cho Thái hậu từng này thức ăn là đủ rồi sao?" Ngô thị có chút lo lắng.

Nạp Lan Cẩn Niên: "Ngô thẩm, thẩm không cần lo lắng, mang một giỏ rau xanh là được, những cái khác thì không cần."

Ngô thị: "...

Dù sao thì bà ấy cũng lo lắng, muốn chuẩn bị nhiều một chút, nhưng mà cũng không biết nên tặng cái gì thì mới hợp với Thái hậu.

Ôn Noãn cầm tay Ngô thị: "Mẹ đừng lo, Thái hậu còn chưa từng thấy kỳ trân dị bảo nào sao? Rau dưa dưỡng sinh lại chỉ có chúng ta có, hơn nữa nó còn có thể khiến cho cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ, ai mà không thích?”

Và lại nàng cũng đã chuẩn bị một cây nhân sâm. Ngô thị ngẫm nghĩ cũng thấy đúng nên không rối rắm nữa.

Cả nhà liên đi vào cung tạ ơn.

Thái hậu đã sớm cho ma ma bên cạnh đến đón Ôn Noãn từ bên ngoài cửa cung.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Vinh ma ma: "Nhờ ma ma nói với Thái hậu một tiếng, bổn vương chốc lát sẽ qua thăm bà."

"Dạ." Vinh ma ma cung kính đáp.

Nạp Lan Cẩn Niên lại nói với Ôn Noãn: "Thái hậu nhân từ, cô không cần lo lắng. Chốc lát nữa tôi sẽ đến Khanh Ninh cung, sau đó chúng ta cùng nhau xuất cung."

Ôn Noãn gật đầu: "Được."

Có thể ở bên cạnh hầu hạ cho Thái hậu, sống cuộc sống trong cung nhiều năm như vậy, Vinh ma ma cũng là người thông minh, hiểu chuyện.

Cẩn vương đối với Tuệ An quận chúa rất khác thường!

Hắn chưa từng quan tâm một cô nương nào như vậy?

Cho dù là đối với người mẹ ruột là Thái hậu thì Thập Thất gia cũng có hơi lạnh lùng.

Chuyện này không phải nói hắn không xem trọng Thái hậu, mà là trời sinh như vậy.

Vinh ma ma cung kính mời Ôn Noãn đến An Khang cung.

Dọc đường đi, có rất nhiều cung nữ thấy Linh Lan xách theo một cái giỏ rau thật to, còn có một cái hộp mang theo phía sau.

Tuy trên mặt của cung nữ và thái giám không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đều vô cùng ngạc nhiên!

Món quà mà Tuệ An huyện chúa chuẩn bị tặng cho Thái hậu là một giỏ rau lớn?

Việc này đã nhanh chóng lan truyên khắp cả cung!

Có nương nương trong cung còn phun cả nước tral

Tất cả mọi người đều lén cười.

Lý công công trong lúc vô tình cũng nghe được hai tiểu thái giám bàn tán, nên răn dạy họ: "Dám nghị luận về chuyện của chủ tử, các ngươi muốn bị chém đầu sao? Nếu ai còn dám ở sau lừng nói lời qua lại, thì sẽ bị đánh đến chết!"

Đều là một đám không biết nhìn hàng hóa.

Đó là rau của người bình thường ăn sao?

Đó là rau của thần tiên!

Nhưng mà tránh gây phiên phức cho Tuệ An quận chúa, nên ông ấy cũng không nói ra.
Bình Luận (0)
Comment