Chuong 504: Den Can CU
Chuong 504: Den Can CUChuong 504: Den Can CU
Thật vất vả mới được đi vào, cũng cố gắng nhiều năm, sau đó lại trải qua ba năm tầng thi đấu kiểm tra mới đi đến vị trí ngày hôm nay, sắp được đi ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, ai bỏ được mà cút đi ngay lúc này chứ.
Lại nói nơi này có 50 người, đến lúc đó chưa chắc mình sẽ xui xẻo bị chọn trúng, rất nhiêu người thâm nghĩ như vậy.
Tiêu Điện nhịn không được mà nói khẽ với Cổ Thần: "Lần này chủ tử suy nghĩ gì vậy, sao lại phái ám vệ đi bảo vệ một quận chúa? Vậy sau này hai người kia còn được xem là người của Cẩn Vương phủ không?"
"Lâm Phong nói Tuệ An quận chúa là bảo vật trong lòng của chủ tử, hắn ta còn phải đánh xe ngựa cho Tuệ An quận chúa, còn không được có một chút xóc nảy nào, nếu không phải đi đổ dạ hương (phân).
Tiêu Điện: "..."
Thực lực của Lâm Phong đại ca còn mạnh hơn mình rất nhiều thì phải? Đánh xe ngựa? Đổ dạ hương (phân)?!
Nạp Lan Cẩn Niên dẫn theo Ôn Noãn đi dưới những tia nắng ban mai, xuất hiện ở trong doanh trại.
Bởi vì là buổi sáng, trong núi vẫn còn một chút sương sớm, sau khi xuống ngựa, Nạp Lan Cẩn Niên lấy ra một chiếc khăn màu trắng, nhẹ nhàng lau chút hơi nước bé tí dày đặc trên đỉnh đầu của Ôn Noãn.
"Không sao." Ôn Noãn nghiêng đầu, cởi chiếc áo choàng có chút ấm áp trên người mình.
Mọi người nhìn thấy Cẩn Vương thế mà lại dẫn theo một cô nương đi vào nơi quân cơ trọng địa thì đều khiếp SỢ.
Đây là lần đầu tiên có người ngoài đi vào cấm địa này.
Cổ Thần và Tiêu Điện vội vàng chạy lên phía trước hành lễ: "Gặp qua chủ tử, Tuệ An quận chúa."
Mặc dù đây là lần đầu tiên Cổ Thần nhìn thấy Ôn Noãn, nhưng người có thể làm chủ tử đưa tới doanh trại ám vệ, còn lau tóc giúp nàng, chứng minh nàng đúng như lời nói của Lâm Phong.
Là bảo vật trong lòng chủ tử, nói không chừng về sau sẽ là chủ mẫu của bọn họ, cho nên hắn ta cũng không dám có chút chậm trễ nào.
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu, sau đó lập tức dẫn đầu đi lên đài.
Hắn mang theo Ôn Noãn ngồi vào vị trí chủ vị, sau đó lại nói với Cổ Thần: "Đi lấy chút điểm tâm lại đây."
Buổi sáng nha đầu này chỉ ăn một cái bánh bao thịt.
Cổ Thần: "... Chủ tử, màn thầu có được không?"
Nơi này của bọn họ đa số là nam nhân, làm gì chuẩn bị mấy thứ thức ăn tinh xảo lại ngọt phát ngán như điểm tâm?
Những ám vệ đó vừa nghe được lời này, trong lòng đều âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng chọn trúng mình!
Nữ nhân yêu kiều quá phiền toái!
Ôn Noãn lại lắc đầu: "Không cần phiền toái, tôi không đói bụng."
Nạp Lan Cẩn Niên vẫn nói: 'Lấy lại đây đi!"
"Vâng." Cổ Thân lập tức bảo người cầm một đĩa màn thầu lại đây.
Màn thầu rất lớn, là loại không bỏ đường, Nạp Lan Cẩn Niên biết nàng ăn không hết nên bẻ một nửa đưa cho nàng: An một chút đi."
Dư lại một nửa là hắn ăn.
Ôn Noãn nhận lấy, trực tiếp ăn luôn. Nàng không đói bụng, nhưng sẽ không lãng phí tấm lòng người khác.
"Chủ tử, có thể bắt đầu thi đấu được chưa ạ?”
Nạp Lan Cẩn Niên không có trả lời hắn ta, mà là nhìn về phía Ôn Noãn: "Trong 50 người ở đây, cô có nhìn trúng người nào không?”
50 ám vệ nghe được lời này, lập tức khẩn trương, trái tim treo lơ lửng.
"Hả?" Ôn Noãn gam một miếng màn thầu, không rõ nguyên nhân nhìn về phía hắn.
Tặng người cho nàng sao?
Chẳng trách nàng lại cảm nhận được ánh mắt bài xích vô cùng nồng đậm.
"Lần trước không phải cô nói muốn tìm hạ nhân biết võ công sao? Bên cạnh cô không có ai biết võ công, không thuận tiện, chọn hai người đi theo bên người đi! Coi như cho cô mượn dùng."
Ôn Noãn suy nghĩ một chút, cũng không từ chối: "Được. Mượn một chút."
Nàng thật sự cần hai người biết võ công ở bên người.
Nàng muốn bồi dưỡng ra một đám hạ nhân biết võ làm hộ viện.
Từ nơi này chọn hai người võ nghệ cao cường đến giúp đỡ đúng lại tương đối nhanh hơn một chút.
Ôn Noãn nhìn ra được, người ở nơi này đều có thực lực rất mạnh!
Nhưng nàng cũng sẽ không làm khó người khác.