Chương 542: Coi Trọng Chất Lượng Hơn Số Lượng
Chương 542: Coi Trọng Chất Lượng Hơn Số LượngChương 542: Coi Trọng Chất Lượng Hơn Số Lượng
"Cái giá rộng quá, chúng tôi không có nhiều đồ sứ để đặt lên như vậy".
Quản sự nghe xong cũng bất ngờ, sau đó mỉm cười xoay người đi về.
Vào khắc hắn ta xoay người đi chỗ khác, hắn ta còn nhếch miệng một cái, vẻ mặt xem thường: Đây là sứ diêu gà rừng nào vậy? Ngay cả đồ sứ cũng không đủ để bày biện, còn tham gia vào đại hội giám định và thưởng thức gốm sứ làm gì.
Xem ra danh sách bị đào thải năm nay nhất định sẽ có bọn hol
Xưởng lò gốm của nhà hắn ta lại nhiều thêm một phần thắng!
Ôn Noãn vừa dặn dò xong cũng đã trở về để cùng Ôn Gia Mĩ và Ôn Hinh đi mua chút gia cụ.
Lôi Đình cùng Vạn Quân ở chỗ này bảo vệ.
Lâm Đình Hiên thì làm phu xe.
Ôn Noãn sau khi rời đi, mấy quản sự của xưởng lò gốm ở mấy chỗ phía trước cũng đi đến để thăm dò.
Dù sao xưởng lò gốm có thực lực yếu kém nhất ở Nạp Lan quốc đều được phân ở sân cuối cùng.
Bọn họ là người nằm cuối của sáu xưởng làm đồ sứ, dựa vào đại hội thưởng thức và giám định gốm sứ lần này, sẽ có hai nhà bị đá ra, và không thể tham gia đại hội giám định và thưởng thức gốm sứ năm tiếp theo.
Bọn họ là đến xem thực lực của đối phương, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tranh thủ để không bị loại bỏ ở năm tiếp theol
Phải biết rằng một lần tham gia đại hội giám định và thưởng thức gốm sứ không chỉ kiếm được nhiều bạc, mà còn có thể thành công nổi tiếng.
Quản sự từ xưởng lò gốm Vĩnh Lạc đi đến nhìn thấy cái giá được đưa ra ngoài, nhịn không được thắc mắc hỏi Ngô Khải Nghiệp: "Các người chuẩn bị được bao nhiêu đồ sứ? Chỉ để ba cái giá có đủ để không?"
Nhiều giá được đưa ra ngoài như vậy, chỉ còn lại ba cái giá thì có thể đặt được bao nhiêu món đồ sứ chứ?
Ngô Khải Nghiệp: "Có lẽ hơn một trăm cái! Vậy là đủ rồi, ba cái giá còn để không hết!"
Quản sự ở xưởng lò gốm Vĩnh Lạc nhíu mày: "Các người là lần dầu tiên tham gia đại hội giám định và thưởng thức gốm sứ này đúng không? Các người có biết nếu doanh thu bán ra không đủ 10 vạn lượng bạc thì sau này sẽ không có tư cách để tham gia đại hội thưởng thức và giám định gốm sứ nữa không? Còn hàng hóa nào trong cửa hàng không? Mau đưa lại đây đi! Một trăm kiện thì quá ít”
"Biết chứ, nhưng chúng tôi cần chất lượng hơn số lượng!" Ngô Khải Nghiệp dùng câu của Ôn Noãn để trả lời.
Chỉ có điều vài vị quản sự nghe ông ấy nói lời này đều có phản ứng: "..."
Từ đâu ra tên ngốc to con thế này?
Mọi người đều lắc đầu rời đi.
Bọn họ cũng đã quen rồi, dù sao hàng năm đều nằm vùng trong này một lần.
Bọn họ thấp giọng bàn tán:
"Cần chất lượng hơn số lượng? Hắn lấy đâu ra tự tin này vậy? Ha ha..."
"Cần chất lượng hơn số lượng? Đúng là thần kinh! Hắn nghĩ bọn họ là Diệp gia ở Bắc Minh?"
"Người không có kinh nghiệm cũng biết tìm hiểu một chút! Đến tham gia đại hội giám định và thưởng thức gốm sứ thì cũng không biết làm nhiều đồ sứ một chút, để đuổi theo số lượng, ít nhất cũng có thể dựa vào lãi ít tiêu thụ nhiều để thắng dựa vào số lượng".
"Đồ ngốc, không cần phải quan tâm bọn họi"... Thái Hằng của Thái gia cũng cho quản sự đến xem tình trạng của xưởng lò gốm Tuệ An.
Quản sự đem hết mọi chuyện thu vào trong mắt, sau đó trở về bẩm báo lại.
Nhị gia nhà họ Thái nghe xong phì cười một tiếng: "Quả nhiên chỉ là xưởng nhỏ, trong thời gian ngắn như vậy có thể làm ra một trăm kiện cũng là khó làm được rồi".
Thiếu gia Thái Hằng lắc đầu: "Đừng xem thường họ! Chúng ta không thể xem nhẹ bọn họ! Không nghĩ tới Thanh gia ra tay vẫn không hủy diệt được hàng hóa của bọn họ, mà ngược lại đã bị bọn họ hủy diệt hết hàng hóa của Thanh gia".
Gia chủ Thái gia: "Thanh gia từ trước đến nay luôn có thủ đoạn độc ác, chuyện này chắc chắn sẽ không để yên, cứ để hai nhà bọn họ sống chết với nhau."
Nói xong ông ta vươn ba ngón tay: "Chủ tử, bảo chúng ta không làm gì cả! Giấu tài, đứng xem, lấy đại cục làm trọng, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi."
Thái Nhị gia vừa thấy ông ta vươn tay ra hiệu, vẻ mặt của ông ta nghiêm túc: "Đã hiểu."