Chương 573: Ke Xướng Người Họa
Chương 573: Ke Xướng Người HọaChương 573: Ke Xướng Người Họa
"Nếu thật sự có thể thành công, như vậy thì những gia đình nghèo khổ đó dù không có ruộng thì chỉ cần khai hoang mấy mẫu đất để trồng thì một năm đều có khoai lang đỏ để ăn, cũng không sợ đói bụng!"
"Các vị đại nhân có tấm lòng mang thiên hạ, quan tâm dân chúng khó khăn, hiện tại ai đứng ra đi mở rộng? Nói cho dân chúng biết khoai lang đỏ này có thể cho ra sản lượng bốn năm ngàn cân một mẫu?! Bổn quận chúa có thể không giấu riêng mà cung cấp phương pháp cho người đó!"
Tầm mắt Ôn Noãn nhìn qua văn võ bá quan.
Những người nói chuyện vừa rồi đều tránh đi tâm mắt của Ôn Noãn!
Vui đùa cái gì vậy, sản lượng bốn năm ngàn cân một mẫu? Ai tin?
Lại nói loại chuyện này chỉ là mới nghĩ ra, ai dám đứng ra vỗ ngực bảo đảm?
Nếu như dân chúng trồng hết loại này, lại không phải sản lượng bốn năm ngàn cân một mẫu? Hậu quả này ai có thể phụ trách được?
"Quách lão Đại tướng quân, ông đi sao?" Ôn Noãn bắt đầu điểm danh.
Bộ mặt già của Quách lão Đại tướng quân đỏ lên: 'Lão phu chỉ là một mãnh phu, chỉ biết giơ đao múa kiếm, nói cũng không ai tin"
Ôn Noãn gật gật đầu: "Hiểu rồi! Chính là không dám nhận việc này!"
Quách lão Đại tướng quân thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu!
Ôn Noãn quay đầu nhìn về phía Lý thừa tướng: "Thừa tướng đại nhân, nếu không ông đi nói cho dân chúng vậy! Việc gieo hạt mùa hè sắp bắt đầu rồi, sản lượng bốn năm ngàn cân một mẫu, ông nói với dân chúng, để cho bọn họ trồng đi!"
Sắc mặt Lý thừa tướng hết xanh lại trắng: "Tuệ An quận chúa nói đùa! Lão thần chưa từng làm ruộng, nên không hiểu những cái này!"
"Không hiểu thì đừng lắm miệng!" Lại còn nói vớ vẩn cái gì?
Lý thừa tướng: "...
Ôn Noãn nói xong lại nói với một người: "Vị đại nhân này, ông đi sao? Ta sẽ dạy lại phương pháp cho ông?"
Người nọ liên tục lui ve phía sau. ...
"Đại nhân, ông thì sao?..."
Ôn Noãn không buông tha bất kỳ một ai, ai cũng đều bị hỏi một lần! Ép bọn họ liên tục lui về phía sau, một đám đều cuống quít tìm lý do thoái thác.
"Vừa rồi nói vang dội như vậy, vì sao không một ai dám đi vậy?! Vài vị đại nhân thật là nghiêm khắc với người khác nhưng lại dễ dãi với mình! Quả thật chính là bắt người khác phải đứng ở điểm đạo đức cao nhất!"
Ôn Noãn nói cho một đám người vừa rồi bỏ đá xuống giếng vừa rồi không có chỗ dung thân, trong lòng thầm hận!
Tuệ An quận chúa này thật là có lý liền không tha người!
Hoàng Thượng nhìn Ôn Noãn khiến khuôn mặt của một đám đại thần ngày thường miệng lưỡi lưu loát bị nghẹn đỏ, vẻ mặt có miệng mà khó trả lời, trong lòng bỗng thấy thoải mái!
Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên khẽ cong lên, nhìn Ôn Noãn, vẻ mặt có cùng chung vinh dự.
Trong lòng Hoàng Thượng vui mừng, nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì, vẻ mặt uy nghiêm nhìn quần thần phía dưới: "Vừa rồi Tuệ An quận chúa nói đúng, việc đồng áng là việc lớn nước nhà, không phải trò đùa! Một quý không trồng ra lương thực thì sẽ có vô số dân chúng chết đói! Điều đầu tiên là phải ổn định trước rồi mới mong có sự đột phá, không thể nóng lòng cầu thành.
Không có mười phần nắm chắc mà tùy tiện mở rộng toàn diện, thành công tất nhiên là tốt, nhưng chẳng may không thu hoạch được gì thì biết ăn nói với dân chúng như thế nào?
Cái gọi là bản thân không muốn thì đừng đẩy cho người, bản thân vài vị ái khanh cũng không dám đi làm như vậy, thì làm sao lại có mặt mũi đi trách cứ một hài tử chỉ bằng tuổi cháu gái các ngươi?"
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở chỗ kia, sửa sang lại ống tay áo một chút, nhìn Quách lão Đại tướng quân cười khẽ một tiếng: "Hoàng huynh có điều không biết, bởi vì có người ghen tị, bỏ đá xuống giếng, bôi nhọ trung lương là chuyện họ thích làm! Đâu có quan tâm đến việc có mất mặt hay không!"
Ôn Noãn cũng nói: "Hoàng Thượng anh minh, Cẩn Vương anh minh, nếu không thật sự thần nữ có một trăm cái miệng cũng đều không giải thích rõ được! Tội danh khiến Nạp Lan quốc bị tổn thất nghiêm trọng, thật sự có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!"