Chuong 60: Ban Duoc 100 Luong
Chuong 60: Ban Duoc 100 LuongChuong 60: Ban Duoc 100 Luong
"Tốt, tốt, mượn lời hay của ông! Ôn huynh, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này!" Lưu viên ngoại đã xưng hô từ On chưởng quầy đến Ôn huynh.
eu là công lao của Tứ đệ tôi, đệ ấy từng thi đậu đồng sinh, sau lại bị thương, trên mặt để lại sẹo, cho nên không thể tham gia khoa cử, trong lòng vô cùng tiếc nuối, nghe nói việc này hắn liền lên núi tìm. Nói là không đành lòng để những học sinh khác tiếc nuối cả đời như hắn!"
Ôn Gia Quý đẩy hết công lao lên người Ôn Gia Thuy, có được ân tình của Lưu viên ngoại, sau này Tứ đệ tìm được một công việc có thể diện cũng dễ dàng hơn.
Nói không chừng có thể ở làm trướng phòng linh tinh dưới quyền của Lưu viên ngoại.
Bởi vì trên mặt có vết sẹo, cho dù hiểu biết chữ nghĩa thì những cửa hàng khác đều không thu nhận hắn, chỉ có thể làm việc nặng, tiên kiếm được cũng không nhiều.
Lưu viên ngoại nghe xong trong lòng có suy đoán: "Tứ đệ của ông là Ôn Gia Thuy sao?"
"Đúng vậy, Lưu viên ngoại cũng biết xá đệ?"
"Cậu ấy chính bạn cùng trường với con trai cả của tôi!" Con trai cả của ông ấy đã là tiến sĩ, mấy năm nay đang làm huyện lệnh ở phương bắc.
Thành tích cũng không tệ lắm, nhiệm kỳ sau có hi vọng thăng quan.
Ông ấy nhớ rõ năm đó con trai cả nói nếu như Ôn Gia Thuy không hủy dung nên không thể tham gia khoa cử thì con trai ông ấy tuyệt đối sẽ không dành được án đầu!
"Lệnh đệ là người nhiệt tâm, đáng tiếc! Ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ." Lưu viên ngoại móc ra một tấm ngân phiếu đưa cho Ôn Noãn:
"Đây là bạc mua hà thủ ô, nha đầu giúp ta cảm ơn cha của cháu nhé!"
Ôn Noãn không nghĩ tới còn có chỗ tốt này, nàng nhìn thoáng qua con số trên ngân phiếu, không có nhận lấy: "Quá nhiều. Nếu Lưu viên ngoại quen cha cháu, xem như là trưởng bối, cháu hiếu kính trưởng bối chỉ thu mười lượng là đủ rồi, nếu không cháu sẽ bị cha mắng."
"Cầm! Tiền đồ của con trai ta chỉ có thể mua bằng mười lượng thôi sao! Nếu như cha cháu dám mắng thì cháu bảo hắn tới tìm ta!" Hành động của Ôn Noãn khiến Lưu viên ngoại lau mắt mà nhìn.
Ông ấy giả vờ tức giận nhét ngân phiếu vào tay Ôn Thuần, xách túi đựng hà thủ ô lên nói: "Tôi còn có việc đi trước, vài vị, cáo từi"
Lưu viên ngoại không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, vội vàng xách theo bao tải rời đi.
Đàm Phán Nhi nhìn tấm ngân phiếu một trăm lượng, hô hấp cứng lại: Số bạc này vốn dĩ là của nàng ta! Ân tình của Lưu viên ngoại cũng nên của nàng ta!
Ánh mắt nàng ta nhìn Ôn Gia Quý hiện lên một tia hung ác nham hiểm: Dau do tên ăn cây táo, rào cây sung này!
Nàng ta hừ lạnh một tiếng chuẩn bị xoay người về phòng.
Lưu viên ngoại đi được vài bước đột nhiên dừng chân: "Tống phu nhân, ngày mai tôi sẽ tới lấy cây hà thủ ô 120 năm kia."
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Đàm Phán Nhi thân thể cứng đờ, giống bị đóng băng.
Nàng ta cứng đờ quay đầu nhìn về phía Ôn Noãn: "Nhà ngươi còn có hà thủ ô 120 năm không?"
Ôn Noãn lắc đầu: "Nhà tôi không có, nhưng ngoài đường có, bà đi tìm xem." Đàm Phán Nhi :
Bán hà thủ ô xong, Ôn Noãn cùng Ôn Thuần đi tửu lầu Phú Quý đón Ôn Hinh.
Trong lòng Ôn Thuần vui vẻ, cảm thán nói: "Vốn tưởng rằng hà thủ ô nhiều nhất có thể kiếm được mười mấy lượng bạc, nhưng không ngờ tới kiếm được một trăm lượng! Chúng ta có bạc xây nhà rồi!"
Ôn Noãn không cho là đúng nói: "Cho nên kiếm bạc là không có con số chính xác. Kiếm chút tiền là dựa vào kiên định chăm chỉ, vẫn luôn chăm chỉ cố gắng, tiền tài tự nhiên sẽ tích tiểu thành đại. Mà kiếm đồng tiền lớn, trừ bỏ ánh mắt sắc bén, thì phải có rất nhiều kỳ ngộ và quan hệ.
Nói trắng ra là chính là có quý nhân tương trợ, chỉ cân có quý nhân thưởng thức, cho ngươi kỳ ngộ, ngươi nắm chắc là có thể kiếm được đồng tiền lớn; nắm chắc không tốt thì chỉ có thể kiếm được chút tiên, hoặc thậm chí sai dịp không kiếm được tiền. Hôm nay, Lưu viên ngoại chính là một vị quý nhân."
Ôn Thuần giống như suy tư gì.
Ôn Noãn thấy nói vậy là đủ rồi, có một số điều cần phải tự mình lĩnh ngộ, sau đó mới thông hiểu đạo lí được.
Con người trải qua nhiều sẽ biết.