Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 592 - Chương 595: Cha Vui Vẻ Là Được

Chương 595: Cha Vui Vẻ Là Được Chương 595: Cha Vui Vẻ Là ĐượcChương 595: Cha Vui Vẻ Là Được

Ngô Khải Nghiep:

Ôn Gia Mỹ sốt ruột cuống cuồng kéo bà lại: "Tẩu tử, không cần, tẩu tử để muội suy nghĩ lại!"

Ngô thị vừa nghe vậy, cảm thấy việc này có khả năng, bà gật đầu: "Được, vậy muội suy nghĩ kỹ một chút. Tẩu tử ở chỗ này chờ muội, chờ muội suy nghĩ kỹ rồi, tẩu tử lại đi hỏi lại ý kiến của nhị ca tẩu có được không?”

Ôn Gia Mỹ: "..."

Tẩu tử xác định không phải là đang ép hôn chứ?

Cái này mà là bảo bà suy nghĩ cẩn thận?

Ôn Noãn thấy sự việc đã ổn thỏa, nàng lớn tiếng nói: "Nhị cữu, người đứng ở chỗ này làm gì?"

Ngô Khải Nghiệp sợ tới mức nhảy dựng lên: "Không, không làm gì!"

Sau đó chạy nhanh như chớp!

Bát công chúa thật sự không nhịn được, che miệng chạy ra ngoài, ngồi xổm bên ngoài ôm bụng cười lớn!

Ôi chao, người nơi này đều thú vị hơn người ở kinh thành nhiều!

Trong phòng, gương mặt của Ôn Gia Mỹ lập tức đỏ bừng!

Ngô thị dở khóc dở cười: Hai đứa nhỏ này!

Ôn Noãn suy nghĩ một chút, đuổi theo sau, cần phải nhắc nhở nhị cữu kia của nàng một chút!

Nếu không hai người thẹn thùng này đến bao giờ mới có thể thông đồng ở bên nhau?

Vào giữa trưa, Ôn Gia Mỹ thật sự ngại ngùng không dám ở lại Ngô gia, đành đi theo mấy người Ôn Noãn về nhà.

Ngô Khải Nghiệp suy nghĩ một buổi chiều về những lời Noãn nhỉ đã nói với mình, cuối cùng vẫn là khát vọng, vui sướng và xúc động trong lòng kia chiến thắng hết thảy.

Hơn ba mươi năm, ông ấy chưa từng có cảm giác với nữ tử nào như vậy, có lẽ là từ lần nàng phấn đấu quên mình cầm đòn gánh xông tới cứu mình, ông ấy đã thay đổi.

Ngày thường ông ấy đều nhịn không được mà lén lút nhìn nàng.

Nàng trở về nhà của mình, trong lòng ông ấy sẽ cảm thấy mất mát, sẽ ngóng trông nàng nhanh chóng đến đây.

Khi nàng nói chuyện với mình, bản thân ông ấy sẽ hồi hộp, lòng bàn tay không nhịn được mà đổ mồ hôi.

Một lòng đều muốn tới gần nàng.

Nhưng lại cảm thấy mình không xứng với nàng.

Lo sợ nàng sẽ phát hiện chút lòng riêng của mình, thậm chí còn không dám nhìn nhiều!

Những thứ này ông ấy chưa từng cảm nhận được từ trên người Lôi thị.

Trước kia Lôi thị là được bà mối giới thiệu.

Mẹ của ông ấy đi tìm hiểu một chút, nghe người thôn họ Lôi đều ca ngợi bà ta giỏi việc nhà, lại cân mẫn, cũng rất thương yêu đệ đệ, hầu như tất cả việc trong nhà đều là bà ta làm, xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp.

Cô nương tốt nhất toàn bộ thôn họ Lôi chính là bà tal

Lúc đó ông ta cảm thấy tính tình đó rất tốt! Ông ta lén lút đi nhìn bà ta một chút, vẻ ngoài của Lôi thị cũng không tệ, ông ấy lập tức đồng ý.

Không ngờ Lôi thị là thật sự giỏi việc nhà, nhưng mà chỉ chăm lo cho nhà mẹ đẻ, chỉ lo đệ đệ của bà ta. Trong lòng bà ta không hề có mình, không có hài từ, không có gia đình này!

Nghĩ đến hài tử.

Ngô Khải Nghiệp cảm thấy Ôn Noãn nói đúng.

Nếu ông ấy thật sự muốn cưới Ôn Gia Mỹ, vậy phài nói rõ với hài tử, đừng làm nàng chịu uất ức, cũng đừng làm cho hài tử cảm thấy không ai cần bọn họ.

Ngô Khải Nghiệp đi đến thư phòng của hai huynh đệ Ngô Cảnh Chí.

Lần trước trong nhà xây nhà mới, hai huynh đệ có phòng của mình, cũng có thư phòng.

Lúc này hai huynh đệ đều đang đọc sách dưới ánh nến.

"Đang đọc sách sao?"

Ngô Cảnh Chí ngẩng đầu từ cuốn sách lên nhìn về phía ông ấy, ánh mắt trong trẻo: "Cha, người là muốn nói chuyện gì sao?”

Ngô Cảnh Hoan cũng nhìn về phía ông ấy.

Bởi vì Ngô Cảnh Hoan còn tương đối nhỏ tuổi, hiện tại trong nhà không thiếu bạc, lần trước Ngô Khải Nghiệp đã đưa cậu bé đi học đường.

Từ trước đến nay Ngô Cảnh Chí rất hiểu chuyện, hắn vẫn luôn tự học.

Ngô Khải Nghiệp có chút lo lắng chà xát tay, sau đó mới nói: "Cha là muốn hỏi các con một chút, các con cảm thấy tiểu cô nhà họ Ôn thế nào?"

Cảnh Hoan lập tức nói: "Rất tốt ạ! Tốt giống như đại bá nương vậy!"

Nói chuyện dịu dàng, lại biết làm rất nhiều món ăn ngon.

Ngô Cảnh Chí cũng gật đầu: "Tiểu cô rất tốt!"

"Nếu..." Nói đến đây, ông ấy dừng một chút: "Cha cưới nàng ấy, các con có ý kiến gì không?" Ngô Khải Nghiệp cẩn thận hỏi.

Trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Ngô Cảnh Chí hầu như không chút chần chờ nói: "Cha, người hạnh phúc và vui vẻ là được!"

Cha của hắn đáng giá có được hạnh phúc!

Ngô Cảnh Hoan liếc mắt nhìn ca ca của mình một cái, chân chờ một chút: "Cha vui vẻ là được!"
Bình Luận (0)
Comment