Chương 599: Trả Lại Của Hồi Môn
Chương 599: Trả Lại Của Hồi MônChương 599: Trả Lại Của Hồi Môn
Chu thị còn cầu bà cô đem bà ta đưa đến kinh thành, bà ta thật sự không sống nổi ở Ôn gia thôn nữa!
Hoàng Thượng vì một nhà Vương thị mà hạ chỉ xử phạt Chu thị.
Điều này chứng minh một nhà lão tứ được nhiều yêu thích trước mặt hoàng thượng?
Lúc này cả nhà Ôn Gia Thụy thật sự đã khiến Ôn Bảo Trân sợ hãi rồi.
Bà ta cũng sợi
Chẳng sợ biết rõ người nhà Ôn Noãn không thích bà taI
Vương thị cũng rất có ý kiến với bà tal
Bà cô thấy xe ngựa nhà Ôn Noãn, lập tức bảo xa phu quay đầu.
Hai ngày trước bà ta đi tới Ôn gia thôn đưa lễ tết, cũng định đưa cho nhà Ôn Noãn, nhưng mà ngày đó đến cửa nhà Ôn Noãn bà ta cũng không thể đi vào.
Hôm nay là bà ta cố ý sửa sang lại của hồi môn mà năm đó Vương thị cho bà ta, hơn nữa còn thêm vào dày hơn mấy thành, định chính thức tới cửa hỏi thăm rồi nhận lỗi với Vương thị.
Không nghĩ tới nửa đường đã gặp phải.
Lối vào phố Ngự Kim.
Tốc độ xe ngựa của mấy người Ôn Noãn đang chậm lại.
Ôn Bảo Trân vội vàng xuống xe ngựa, ngăn ở trước xe ngựa nhà bọn họ.
Bà ta nói với với xe ngựa: "Tẩu tử, muội là Bảo Trân! Ngày đó quay về thôn đưa quà tặng trong ngày lễ cho nhà tau, hạ nhân nói nhà tẩu đều không ở nhà. Đến hôm nay lại muốn đưa một lần, không ngờ lại vừa lúc gặp ở cửa thành!"
"Lễ thì không cần, chúng tôi cũng không thiếu. Tránh ra! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!" Ôn Noãn lạnh lùng nói.
"Sao Noãn nhi lại nói điều buồn cười thết Ta chính là bà cô ruột thịt của cháu mà, ha ha..."
"Đừng! Tôi cũng không dám nhận!"
Ôn Bảo Trân cười mỉa một tiếng rồi lại lớn tiếng nói với xe ngựa: "Tẩu tử, muội nghe nói Gia Mỹ đính hôn? Muội chuẩn bị thêm trang cho Gia Mỹ, có một chút là năm đó tẩu chuẩn bị của hồi môn cho muội. Hiện tại đều đang đặt ở trong xe ngựa!"
Vốn dĩ Ôn Noãn không muốn trả lời bà ta, định cứ thế dùng một chân mà đá bay bà ta.
Nhưng mà của hồi môn của bà nội sao?
Của hồi môn của Vương thị, theo lẽ thường thì phải thu hồi lại.
Tuy rằng năm đó Vương thị cam tâm tình nguyện cho Ôn Bảo Trân, nhưng mà người này có lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn!
Hiện tại bà ta chủ động đưa cho, vì sao không cần?!
Lúc này Vương thị cũng lên tiếng: "Dua của hồi môn đến phủ đi!"
Vì thế Ôn Bảo Trân như ý nguyện mang theo Tống Ngọc Đình, Tống Cẩm Tú cùng vào phố Ngự Kim.
Đường phố quyền quý này người thường không được phép đi vào!
Một đường đi qua, trước cửa nhà nào cũng đều có hai con sư tử đá, cửa đỏ cao lớn, khí thế uy nghiêm! Toàn bộ con phố sạch sẽ và yên tĩnh.
Đây chính là nhà cũ của vài thế gia có gốc rễ lâu đời trong kinh thành.
Vốn dĩ các nàng cho rằng tòa nhà của mấy người Ôn Gia Thụy ở trên con phố này, chỉ có thể là một viện nhỏ ở một góc xó xỉnh nào đó.
Trăm triệu không nghĩ tới lại kéo dài qua nửa con phốt
So với những phủ khác phải lớn hơn hai tới ba lần!
Thật là... Trời al
Ôn Bảo Trân hối hận muốn chết!
Năm đó tại sao không giúp cả nhà Vương thị này!
Sau khi xe ngựa vào phủ, Tống Ngọc Đình đã vội vã không chờ nổi nhảy xuống xe ngựa.
Nàng ta đánh giá bốn phía, lập tức bị sự phú quý của nơi này hấp dẫn!
Nàng ta nghĩ đến vừa rồi khi tiến vào, binh lính cũng phải cung kính hành lễ.
Rất muốn ở lại cái phủ đệ phú quý này!
Thật uy phong!
Sau khi Ôn Gia Thụy xuống xe ngựa, quay đầu lại đi đỡ Ngô thị: "Cẩn thận một chút."
Trên mặt Ôn Gia Thụy không còn vết sẹo nên trông tuấn tú tao nhã, ngọc thụ lâm phong.
Tống Ngọc Đình cứ thế trợn tròn mắt nhìn.
Ôn Noãn xuống xe ngựa rồi nói với Ôn Bảo Trân: "Của hồi môn đâu?"
Ôn Bảo Trân cười nói, vẻ tươi cười có chút lấy lòng: "Đang ở trong xe ngựa!"
Nói xong bà ta lại nói với xa phu: "Tống Phúc, dọn những quà tặng đó vào trong phòng!"
Ôn Noãn: 'Không cần! Cứ đặt ở nơi này là được!"
Ôn Noãn nhìn thoáng qua Phùng An: "Phùng An, ngươi hỗ trợ dọn, dọn xong thì đưa Ôn phu nhân ra ngoài!"
"Vâng!" Phùng An lập tức trả lời.
Ôn Noãn lại nói với mấy người Vương thị: "Ba nội, cha, mẹ, mọi người đi vào trước đi! Có con ở chỗ này là được rồi!"
Ôn Bảo Trân: "..."
Đây là đến phủ cũng không cho bà ta đi vào sao?