Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 60 - Chương 62: Tôi Không Bồi Thường

Chương 62: Tôi Không Bồi Thường Chương 62: Tôi Không Bồi ThườngChương 62: Tôi Không Bồi Thường

Chưởng quầy lúc này mới vội vàng di tới: "Khách quan tạm thời đừng nóng nảy, có chuyện gì từ từ nói!"

Thấy chưởng quầy đi tới, Lâm Trung giành nói trước: "Chưởng quầy, ông tới vừa lúc, bộ chén đĩa này của tôi vô cùng quý báu, là tác phẩm của đại sư Trình Ân, một bộ năm mươi lượng bạc, hiện tại nha hoàn trong tiệm ông làm vỡ một cái chén, các ngươi định đền thế nào đây?"

Dương Siêu cũng cướp nói: "Chưởng quầy, các ngươi làm ăn như vậy sao? Nha hoàn trong cửa hàng tự làm vỡ chén, lại muốn bôi nhọ tôi cố ý vướng chân nàng ta!"

Chưởng quầy nhìn thoáng qua cái chén đã vỡ vụn trên mặt đất, nhíu mày nhìn Ôn Hinh: "Ngươi làm việc như thế nào vậy? Làm chén bể còn muốn ăn va khách sao? Nhanh nhận lỗi với Lâm công tử cùng Dương công tử đi! Sau đó đền bạc cho Lâm công tử!"

Xong rồi, ông ta lại khom lưng cúi đầu cung kính nói: "Hai vị công tử, thật sự xin lỗi, người trong tiệm quá lỗ mãng! Tôi nhận lỗi với hai vị, Lâm công tử, ngài xem cái chén này bao nhiêu tiền, tôi làm nàng bồi thường cho ngài."

Dương Siêu hu lạnh một tiếng: "Xem ở mặt mũi chưởng quây, việc này lão tử liền không so đo!"

Dương Siêu ngồi xuống lần nữa.

Lâm Trung vẫn còn tức giận: "Các ngươi làm việc như thế nào vậy? Tôi đã dặn dò mấy trăm lần là bộ dụng cụ này rất quý, là bộ chén đĩa tôi thích nhất! Không thể làm vỡ, hiện tại lại làm vỡ nó! Hơn nữa ý của ông chỉ muốn đền bạc một cái chén thôi sao? Đây là cả bộ, hiện tại huỷ hoại một cái, bộ chén này liên vô dụng! Các ngươi phải bồi thường cho tôi năm mươi lượng bạc, không được thiếu một văn tiền!"

Năm mươi lượng bạc? Ôn Hinh luống cuống: "Chưởng quầy, thật sự không liên quan đến tôi, là do hắn vướng chân tôi, cho nên tôi mới không cẩn thận làm vỡ chén! Muốn đền cũng là hắn đền!"

Năm mươi lượng một bộ chén, nàng rửa chén cả đời cũng không trả hết'

Chuyện này không phải nàng sai, nàng không đền!

Dương Siêu nghe xong lại nhảy dựng lên: "Nha đầu thúi, cô nói cái gì? Cô có chứng cứ sao?"

Năm mươi lượng áp lực quá lớn, Ôn Hinh cứng cổ nói: "Ngươi vướng chân ta mới làm vỡ chén của vị khách này, cho nên ngươi phải đền năm mươi lượng này! Ở đây nhất định sẽ có người nhìn thấy."

Chưởng quầy nhìn hai bàn khác bên cạnh: "Có ai nhìn thấy Dương công tử cố ý vướng chân nàng không?"

Không có ai lên tiếng.

Dáng vẻ côn đồ của Dương Siêu vừa nhìn liền biết không dễ chọc, không ai dám chọc phải phiền toái.

Ôn Hinh thấy vậy nói thẳng: "Dù sao chính là hắn vướng chân tôi, không liên quan đến tôi, có đánh chết tôi cũng không đền!"

"Con đĩ này còn dám bôi nhọ tal Ta đánh chết ngươi!" Dương Siêu nâng tay lên muốn đánh vào mặt Ôn Hinh.

Khi bàn tay to sắp đánh vào mặt Ôn Hinh, một cái ly bay tới đập vào tay hắn ta.

Một giọng nói trâm thấp vang lên: "Tôi thấy."

Ôn Noãn cùng Ôn Thuần vừa bước vào tửu lầu thì nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy vào.

Ôn Thuần lo lắng hỏi: "Nhị tỷ, tỷ không sao chứ?"

Ôn Hinh thấy hai người, đặc biệt là Ôn Noãn, kinh ngạc nói: "Thuần nhi, Noãn nhi, sao hai đứa lại tới đây?"

Ôn Noãn thấy Ôn Hinh rơm rớm nước mắt, trên mặt đất còn có một cái chén vỡ, trên tay còn bưng một bộ chén đĩa, vừa nhìn liên đoán được đã xảy ra chuyện gì.

"Muội tới đón nhị tỷ về nhà. Nhị tỷ, có phải có người bắt nạt tỷ không?" Ôn Noãn lạnh lùng nhìn Dương Siêu. Nàng ở ngoài cửa nhìn rõ ràng là người này ra tay!

Cặp mắt xinh đẹp kia lạnh băng, lúc này lại toát ra một tia lạnh lùng, khiến người không dám nhìn thẳng.

Nhìn ánh mắt lạnh băng của Ôn Noãn, trong lòng Dương Siêu rùng mình, không ngờ một nha đầu lại có khí thế khiếp người như vậy.

Ôn Hinh: "Hắn cố ý vướng chân tỷ, hại tỷ làm vỡ chén, còn bắt tỷ đền năm mươi lượng."

Năm mươi lượng? Ôn Thuần thở dốc vì kinh ngạc, đây là chén làm bằng vàng sao?

"Tiện tì, ngươi còn dám vu hãm ta!" Dương Siêu tỉnh táo lại, lửa giận tận trời đá vào ghế, chiếc ghế trượt trên mặt đất về phía đám người Ôn Noãn.

Vừa rồi bất tri bất giác phát hiện tay mình bị cái cốc đụng trúng, cả bàn tay đều vì đau mà tê dại, Dương Siêu không khỏi nói: "Vừa rồi tên khốn kiếp nào đánh ông đây! Lăn ra đây!"

Hắn sẽ cho người đó biết lễ đội
Bình Luận (0)
Comment