Chương 606: Đây Là Một Vị Quan Tốt
Chương 606: Đây Là Một Vị Quan TốtChương 606: Đây Là Một Vị Quan Tốt
Nạp Lan Cẩn Niên cười lạnh: "Người dân huyện Nam Ninh thật sự nên đa tạ Tuệ An công chúa, vậy việc ăn, mặc, ở, đi lại của chúng ta mấy ngày này đều do Tô đại nhân cùng dân chúng huyện Nam Ninh và phú thương lo đi! Nhớ rõ, phải chiêu đãi quận chúa thật tốt, nếu không chức quan này của ông cũng không còn!"
"Hạ quan tuân mệnh!" Tô Minh Tân âm thâm cắn răng nói.
Càng tức giận hơn!
Cảm giác như đã chết vẫn có thể bị tức làm cho sống lại!
Tô Minh Tân thật sự là một vị quan tốt, vả lại tính tình cũng khá thẳng thắn.
Ông ấy chỉ mới làm Huyện lệnh được hai năm, vẫn luôn muốn dẫn dắt người dân ở huyện Nam Ninh sống cuộc sống cơm no áo ấm.
Hai năm trước, ông ấy đã thu phí thêm một văn tiền của những chiếc xe bò vào thành và thêm năm văn của mỗi chiếc xe ngựa vào thành, mục đích thu bạc chính là dùng để khai thông đường sông, sửa chữa đê điều, sửa chữa thủy lợi, làm cho đồng ruộng của dân không bị nạn lụt, làm cho càng nhiều ruộng của bá tánh có nước tưới hơn, gia tăng sản lượng lương thực, làm bá tánh được ăn no.
Năm nay đã gần đủ bạc rồi thì đột nhiên Hoàng thượng lại lấy huyện Nam Ninh trở thành đất phong của một quận chúa.
Còn hạ chỉ nói quận chúa có công lao rất nhiều, tạo phúc cho dân chúng, nên bắt ông phải xây một phủ quận chúa cho nàng, bạc là do nha môn bỏ ra.
Chuyện này quả thật khiến cho huyện Nam Ninh đã khổ càng thêm khổi
Hoàng thượng đây là nghèo mà, cũng không có cách nào.
Ông ấy nghĩ đến sau này Ôn Noãn chính là lấy thuế má từ huyện Nam Ninh nên đương nhiên phủ quận chúa cũng là do nha môn huyện Nam Ninh bỏ bạc ra xây!
Hàng năm còn phải đưa ba phần thực ấp cho quận chúa.
Hoàng thượng cũng không ngờ tới hành động này của mình đã chọc giận Huyện lệnh yêu dân như mạng.
Tô Minh Tân không biết quận chúa kia có công lao gì, cũng không biết đám dân chúng được nàng giúp đỡ ở đâu.
Dù sao cũng không có lợi cho người dân của huyện Nam NinhI
Hiện tại xây một tòa phủ quận chủ, ngược lại mang đến tổn thương và tổn thất cho dân chúng ở huyện Nam Ninh.
Sở dĩ hôm nay ông ấy làm như vậy, chính là muốn quận chúa nghe chút tiếng lòng của người dân, ít nhất cũng để cho nàng biết, vì nàng mà người dân ở huyện Nam Ninh đã mất cái gì và phải trả giá cái gì.
Nếu thật sự có chút bản lĩnh, thì dẫn dắt người dân huyện Nam Ninh sống một cuộc sống tốt đẹp.
Phải biết rằng ba phần thực ấp hàng năm đều đủ để ông ấy làm rất nhiều việc rồi!
Mùa đông khắc nghiệt, ông ấy còn có thể mua một ít vật phẩm chống lạnh, để giữ tính mạng cho những người nghèo khổ.
Gặp năm tai ương, ba phần thực ấp đó có thể cứu sống vô số người nghèo.
Còn có thể sửa đường, xây cầu!
Nha môn rõ ràng đã rất nghèo, không chỉ phải đưa chút bạc nộp lên triều đình, mà bây giờ còn phải phân cho quận chúa kial
Ông ấy có thể không tức giận sao? Tô Minh Tân đen mặt lui xuống.
Ôn ấy thật sự rất muốn Tuệ An quận chúa trách mắng và phạt ông ấy một chút, chứ không hy vọng nàng vui sướng đón nhận sự tiếp đãi mà ông ấy cố ý bày ral
Tô Minh Tân yêu cầu những người đi cùng ông ấy đặt những đồ vật họ mang theo xuống.
Chưởng quầy của tửu lâu, những phú thương ở nơi đây lần lượt đặt những món quà của họ bên ngoài sân rồi rời đi.
Tô Minh Tân cũng rời đi, trong lòng lo âu và tức giận.
Trong lòng ông ấy cũng không ngừng mắng, còn đem tổ tông mười tám đời của Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi thăm một lần.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không tránh khỏi.
"Xem ra Cẩn Vương kia cũng không giống như trong lời đồn, có tiếng mà không có miếng! Quả thật cùng Tuệ An quận chúa đúng là vật hợp theo loài..."
Một đường lảm nhảm không ngừng. ....
Chờ cho Huyện lệnh rời đi, Ôn Noãn mới nói: "Xem ra Huyện lệnh này là vị quan rất tốt."
Nạp Lan cẩn Niên hừ lạnh một tiếng.
Nếu không phải vị quan tốt, thì giờ phút này đầu của ông ấy đã rời khỏi người rồi.