Chương 608: Lương Y Như Từ Mẫu
Chương 608: Lương Y Như Từ MẫuChương 608: Lương Y Như Từ Mẫu
Tô Minh Tân đứng bên cạnh cũng vui vẻ: "Lương y như từ mẫu, hành y cứu đời! Hai vị thân y này đúng là đệ tử của Thần Y Cốc, là người có đức!"
Lúc này đoàn người của Ôn Noãn cũng đi ra bên ngoài cửa thành, bọn họ dự tính đến ngoại ô xem vị trí của xưởng giấy.
Phong Niệm Trần cưỡi ngựa nhìn thấy hai người Giả Tĩnh Như thế mà lại ở chỗ này chữa bệnh từ thiện, xoay người nhỏ giọng mắng một câu: “Giả tạo, cố làm ra vẻ!"
Lý Chí Hạo vừa thấy hắn đã lớn tiếng gọi: "Phong sư đệ, ta cùng sư muội đang chữa bệnh từ thiện ở đây, đệ có muốn tham gia không?"
Thanh âm của hắn ta rất lớn, nửa hàng ngũ còn có thể nghe được!
Mọi người nghe xong đều nhìn về phía Phong Niệm Trần.
Còn có một người ở Thần Y Cốc nữa sao?
@ì?
Đây chẳng phải là đám người của Tuệ An quận chúa vừa mới vào thành hôm qua sao?
Phong Niệm Trần nhìn qua, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Có hai người là đủ rồi! Y thuật của đại sư huynh cao siêu, ta cũng không cần thể hiện trình độ kém cỏi của mình. Các vị hương thân phụ lão, đại sư huynh của ta rất thiện lương, là y giả hiếm trong thiên hạ, hơn nữa huynh ấy còn thường xuyên bỏ ra rất nhiều bạc để giúp đỡ cho người dân nghèo. Tuyệt đối không chỉ giúp xem bệnh thôi đâu! Mọi người ai không có bạc để bốc thuốc thì có thể xin huynh ấy cho bạc để bốc thuốc nha, đúng không đại sư huynh?"
Đám người xếp hàng ồn ào, người dân vô cùng nghèo khổ:
"Thật vậy sao? Hai vị thần y này đúng là người tốt, là người tốt nhất trên đời này! Cảm ơn, rất cảm ơn!"
"Thật sự quá tốt, ta còn lo không có bạc để bốc thuốc đây! Giờ thì không cần lo nữa! Cảm ơn thần yl Cảm ơn..."
Những người xếp hàng này bày tỏ lời cảm ơn không chút do dự.
Lý Chí Hạo tức đến ruột cũng co thắt!
Nhiều người như vậy, nếu ai cũng hỏi hắn ta xin bạc thì hắn phải làm sao?
Một người thì cũng phải hai lượng, không có một ngàn lượng thì cũng phải năm trăm lượng!
Dựa vào đâu hắn ta phải cho người dân của Nạp Lan quốc được lợi!
Nhìn sắc mặt vui mừng của đám dân đen, hắn ta liền biết bọn họ đều là những kẻ lòng tham không đáy!
Lúc này có một ông lão bế cháu trai vừa mới khám bệnh xong, cầm toa thuốc không muốn rời đi, mặt dày hỏi hắn ta: "Thần y, cậu thật sự có thể cho bạc sao? Trên người tôi chỉ có mười văn tiền, có đủ bốc thuốc không? Nếu không đủ, cậu có thể cho tôi xin chút bạc để bốc thuốc không! Đại ân đại đức này của cậu, tôi sẽ suốt đời không quên!"
Ông lão nói xong thì mặt cũng hơi đỏ, khuôn mặt ngượng ngùng, nếu không phải thật sự không có bạc để bốc thuốc thì ông cũng không bỏ hết mặt mũi để xin bạc người ta.
Phong Niệm Trần nở nụ cười: "Tất nhiên là có thể! Đại sư huynh của cháu là người vô cùng lương thiện! Mọi người xin tiền huynh ấy thì huynh ấy càng vuil"
Phong Niệm Trần nói xong cũng không thèm nhìn mặt hắn ta, trực tiếp cưỡi ngựa rời đi.
Lý Chí Hạo lúc này bị chọc tức đến mức dạ dày co rút, gan co rút, phổi cũng co rút...
Lục phủ ngũ tạng đều co rút! Xe ngựa của On Noãn là ở phía sau ngựa của Nạp Lan Cẩn Niên và Phong Niệm Trần, lúc này nàng cũng vén màn xe ngựa lên để nhìn bên ngoài.
Trong lòng nghĩ động cơ của hai người này khi chữa bệnh từ thiện.
Giả Tĩnh Như nhìn thấy nàng, cũng mỉm cười cất cao giọng nói: "Nghe nói Tuệ An quận chúa cũng biết một chút y thuật, vậy Tuệ An quận chúa có muốn cùng tôi chữa bệnh miễn phí không?"
Ánh mắt Ôn Noãn dừng trên người nàng ta, nở một nụ cười thản nhiên, dáng vẻ của người lãnh đạo nói: "Tôi còn có chuyện quan trọng cần làm, vất vả cho Giả cô nương rồi! Giả cô nương y thuật cao siêu, người bình thường cũng không thể so được, bản quận chúa mời Giả cô nương ở lại xem bệnh vài ngày, Giả cô nương có tâm thiện lành chắc chắn sẽ không từ chối đâu! Giả cô nương sẽ ở lại vài ngày để xem bệnh cho mọi người, mọi người có chịu không nào!"
"Chịu!"
"Chịu!"
"Thật sự tốt quái"
"Ở lại huyện Nam Ninh để chữa bệnh miễn phí thêm nhiều năm nữa cũng được!"