Chương 625: Đầu Óc Bị Nước Vào
Chương 625: Đầu Óc Bị Nước VàoChương 625: Đầu Óc Bị Nước Vào
Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn đi khắp nơi.
Lá thư kia của hắn cũng đã được đưa đến kinh thành.
Ninh Vương phủ, Ninh Vương vừa uống rượu vừa làm thơ với Tam hoàng tử.
Cả hai đều thích chuyện tình lãng mạn.
Tính tình hợp nhau, thường xuyên ở bên nhau làm thơ hoặc chơi cờ vẽ tranh.
Lúc này, Ninh Vương đã ngà ngà men say, tâm phúc đưa tới cho ông một bức thư: "Vương gia, thư của Cẩn Vương."
Ninh Vương tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng gương mặt kia nhìn qua vẫn tuấn tú tao nhã như cũ, mơ hồ có thể nhìn ra phong thái năm đó.
Lúc này gương mặt đã đỏ hồng vì men say mặt, ông ấy kinh ngạc nói:
"Thập Thất đệ viết thư cho bổn vương sao?”
Thật là lần đầu tiên nha!
Ông nhận lấy mở ra, đọc thư xong lại không thể hiểu được.
Điên rồi sao! Tại sao muốn sửa lại năm sinh của mình?
Tam hoàng tử nhìn thoáng qua, thấy biểu cảm của ông thì tò mò hỏi: "Cẩn Vương thúc gặp được việc gì khó sao?"
Ninh Vương cất thư đi, nhét vào trong lòng ngực: 'Không phải, có lẽ là đầu óc bị nước vào!"
Tam hoàng tử: "..."
Hai người tiếp tục uống rượu, Tam hoàng tử nhàn nhạt uống.
Ninh Vương ngửa đầu uống hết chén này đến chén khác.
Rất nhanh liền say.
Ông ấy nằm dài lên bàn lam bẩm một câu: 'Vớ vẩn, năm sinh là thứ có thể sửa lại sao? Tiên hoàng chính là có di chiếu, tương lai truyền..."
Nói tới đây, ông ấy đột nhiên dừng lại, sau đó khò khè ngủ say.
Tam hoàng tử nắm chặt chén rượu Bích Ngọc trong tay, không còn bình tĩnh như ngày thường.
Tiên hoàng có di chiếu, tương lai truyền...
Cái gì chứ?
Ninh Vương đột nhiên bật dậy ngồi ngay ngắn: 'Không được, bổn vương phải đi sửa lại! Nếu như ta không thay đổi, cũng không biết Thập Thất đệ sẽ xử lý ta như thế nào!"
Ninh Vương loạng choạng chạy đến tông mẫu, lấy ra ngọc điệp hoàng gia, tìm được ngày tháng năm sinh của người nào đó sửa lại hai bút.
"Thập Thất hoàng đệ năm nay tuổi mụ là hai mươi mốt, hắn sinh ra vào cuối năm, tròn mười chín tuổi, sửa lùi lại hai tuổi, vậy Thái Hậu có phải ... Nên sửa lớn hơn hai tuổi không?! Đúng, vậy thêm hai tuổi này lên đầu Thái Hậu, thế là vừa vặn!"
Một tháng tiếp theo, Nạp Lan Cẩn Niên gần như đi hết huyện Nam Ninh cùng với Ôn Noãn.
Mỗi ngọn núi, mỗi thị trấn, mỗi thôn trang. Có đôi khi không kịp trở lại huyện thành, liên xin ở nhờ trong nhà nông hộ.
Ôn Noãn thấy đất đai ở một số thôn trang rất cằn cỗi và sản lượng không cao, ngoại trừ sản lượng đậu nành có cao hơn một chút.
Chỉ riêng tiền bán đậu nành kiếm được cũng chỉ có thể bảo đảm bọn họ không chết đói, sau đó liền đã không có.
Ôn Noãn liền dạy người dân trong thôn trang này cách làm đậu phụ và các sản phẩm từ đậu nành khác nhau như: đậu phụ khô, tào phớ, đậu phụ trúc, mầm đậu nành, vv.
Để cho bọn họ mang đi trong thành bán, sai người đẩy mạnh tiêu thụ ở các tửu lầu, vv.
Chẳng hạn như đậu phụ trúc có thể bảo quản được lâu, cũng có thể đẩy mạnh tiêu thụ trong những tửu lầu ở huyện thành khác.
Gặp được một số thôn trồng rất nhiều khoai lang đỏ, bởi vì những thôn này đa phần là bờ cát, rất thích hợp cho việc trồng khoai lang đỏ, khoai trồng ra rất ngọt.
Chỉ là khoai lang đỏ mấy năm nay vừa được du nhập, bọn họ không biết cách làm, năng suất thấp.
Ôn Noãn dạy bọn họ cách nâng cao sản lượng.
Sau đó lại dạy bọn họ làm bột khoai lang đỏ, hơn nữa làm cho bọn họ sau khi làm xong thì sai người đi đến quận chúa phủ nói một tiếng, sẽ có người tới thu mua bột khoai lang đỏ mà bọn họ đã làm.
Gặp được thôn trồng nhiều cây sắn, liền dạy bọn họ cách khử độc sắn và làm bánh phồng tôm.
Tương tự, nàng sẽ sai người tới thu mua bánh phồng tôm, bọn họ cũng có thể bán cho những tửu lầu khác.
Làm người đem nho rừng bán cho trang viên. ...
Sự kiên trì nghiêm túc và hiểu nhiều của Ôn Noãn khiến cho đám người Lôi Đình, Vạn Quân và Lâm Đình Hiên rất kính nể!
Chẳng qua đối với Ôn Noãn mà nói, những thứ này đều là đồ vật kiếp trước lướt video, tìm chuyên gia hỏi một chút, bản thân mình tự động thủ làm cũng có thể học được!
Căn bản không phải việc gì khó.
Nhưng nếu muốn cho bá tánh trong huyện Nam Ninh giàu có lên trong vòng một tháng là việc không có khả năng.
Ôn Noãn đã xa nhà một tháng, thời tiết càng ngày càng lạnh, đoàn người liền dẹp đường hồi phủ.