Chuong 630: Thi Xong
Chuong 630: Thi XongChuong 630: Thi Xong
Ôn Lượng nhìn sang rồi nhíu mày lại, ngay sau đó lại buông lỏng ra, không thèm để ý nói: "Sơn trưởng để cho bọn họ đi thi là để lấy kinh nghiệm mà thôi! Thư viện Lộc Sơn chưa từng có học sinh không thi đậu đồng sinh. Chắc là bọn họ thi được thành tích cuối sổ rồi! Nghé con mới sinh không sợ hổ, lại dám đến tham gia thi viện. Đến lúc đó thi được đệ nhất từ dưới lên, thì vứt bỏ toàn bộ thanh danh của học viện! Vứt cả thanh danh của Lâm sơn trưởng!"
Ông Ôn đang muốn đi qua để cổ vũ hai huynh đệ Ôn Thuần vài câu, nghe xong lời này thì bước chân của ông ngừng lại.
Sau đó nói với Ôn Lượng: "Mau đi xếp hàng đi! Ông nội chờ cháu ra."
Ôn Lượng gật đầu: "Ông nội, cháu muốn ăn đồ ăn dưỡng sinh. Sau khi thi viện xong, còn phải tiếp tục tham gia thi hương, cháu lo lắng thân thể không chịu nổi."
Cuộc thi là thi liên tiếp ba ngày, từ ăn uống đến ngủ đều phải ở trong gian phòng nhỏ của trường thi kia.
Sau khi thi xong thì mỗi người đều giống như đã mất đi nửa cái mạng vậy.
Nghe nói ăn đồ ăn dưỡng sinh thì thân thể lập tức sẽ tốt lên.
Hắn thi viện xong còn muốn đi thi hương, đương nhiên muốn đảm bảo thân thể không xảy ra vấn đề gì.
Ông Ôn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, được, được, ông nội bảo người đi mua."
Ôn Lượng nghe xong thì cười, lúc này mới đi xếp hàng.
Ngoài hai huynh đệ Ôn Thuần thì học sinh thư viện Lộc Sơn thi đồng sinh xong, đều không tham gia thi viện.
Chỉ chờ trở về học viện đọc ban cao cấp rồi ba năm sau lại thi.
Hôm nay thư viện Lộc Sơn tới tham gia thi viện đều là học sinh ban cao cấp.
Gần đây trong khoảng thời gian này mọi người đều ở nhà liều mạng đọc sách, cũng không quay về học viện, cho nên không biết Ôn Thuần cùng Ôn Hậu thi ba vòng đồng sinh đều lấy được thành tích đệ nhất và đệ nhị.
Học sinh thư viện Lộc Sơn thấy bọn họ tới đều rất kinh ngạc.
Cũng đều cho rằng bọn họ là mèo mù vớ phải chuột chết, cho nên mới thi đậu đồng sinh.
Chỉ có Trương Thiếu Hành thấy bọn họ thì thật sự vui mừng mà tiến lên: "Hai vị Ôn đồng học, các huynh thi đậu đồng sinh rồi à? Chúc mừng chúc mừng."
Ôn Thuần cùng Ôn Hậu cười nói cảm ơn.
Phương Văn Hoa đang xếp hàng phía trước kinh ngạc một chút, sau đó khinh thường cười.
Thi đậu đồng sinh liền lập tức thi viện sao, sơn trưởng cũng không khuyên can? Đây chỉ sợ là lấy một phương thức khác để khuyên lui bọn họ thôi.
Tâm trạng Hạ Tử Mặc phức tạp nhìn thoáng qua hai người.
Cho dù không thi đậu, thì nhất định những giám khảo đó cũng để cho bọn họ qual
Những cậu ấm có quyền có thế đó, có mấy người không phải có công danh tú tài trong người?
Mà nơi này có mấy người thi đậu dựa vào thực lực?
Hai người này che giấu thật sâu, ngày thường cũng thích giả nghèo!
Rõ ràng là xuất thân từ phố Ngự Kim, lại giả vờ nghèo đến nỗi chỉ có thể đưa rau xanh cho phu tử.
Hắn đè nỗi bất bình cùng đố ky trong lòng xuống, tiến lên cười chúc mừng hai người. Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Thi viện cuối cùng cũng thi xong rồi.
Ôn Thuần và Ôn Hậu cùng có tinh thần thoải mái đi ra khỏi trường thì.
Học sinh cùng thi không phải đỡ tường thì chính là nâng đỡ lẫn nhau đi ra.
Ba ngày phải tập trung tinh thần cao độ, còn có áp lực cực lớn, không biết tự hỏi ngày đêm làm sao để có thể giải đề tốt, nói có sách, mách có chứng, sau đó lại thả lỏng lại, khiến thân thể bọn hắn căng thẳng, cuối cùng không chịu nổi.
Hơn nữa rất nhiều học sinh không thích ứng được với thức ăn canh suông nước nhạt trong trường thi, ăn không vào, hoặc là ăn bị tiêu chảy, bọn họ có thể tồn tại đi ra khỏi trường thi đều cảm thấy là kỳ tích.
Trương Thiếu Hành chính là một người bị tiêu chảy trong đó.
Ôn Thuần và Ôn Hậu đi được nửa đường thì gặp Trương Thiếu Hành với dáng vẻ như sắp chết, hai người lập tức tiến lên đỡ hắn một chút.
Trương Thiếu Hành là bởi vì ba ngày không ăn quen đồ ăn trường thi, ăn xong thì bị tiêu chảy, rất nhanh đã mất hết sức lực.
"Các huynh thi xong mà có tinh thần giống như không đi thi thế?"
Ôn Thuần vừa định nói, từ nhỏ bọn họ đã phải lao động rồi nên thân thể tương đối tốt