Chương 662: Nghi Ngờ
Chương 662: Nghi NgờChương 662: Nghi Ngờ
Cẩn Vương mang theo quận chúa dân gian tới Quốc công phủ làm gì?
Thế tử của Hộ Quốc Công phủ Từ Sở Hành chưa từng gặp Ôn Noãn: "Đó là ai? Người của Thần Y Cốc sao?"
Quốc công phu nhân chép miệng: "Đó là Tuệ An quận chúa."
Từ Sở Hành nhíu mày: "Tuệ An quận chúa? Cẩn Vương mang nàng ta tới làm gì?"
Nữ nhi Hộ Quốc Công Từ Sở Lâm nhớ tới cái gì lập tức nói: "Lần đó trong tiệc ngắm sen, muội nghe nói hình như Tuệ An quận chúa hiểu y thuật."
Từ Sở Hành: "... Nàng ta hiểu y thuật?"
Từ Sở Lâm gật đầu: "Đặng cô nương nói như thế."
Hộ Quốc Công phu nhân cười: "Giống như ở dân gian đúng thật là có rất nhiều phương thuốc cổ truyền, cái gì mà xuất huyết thì dùng phân tro đặt tại miệng vết thương để cầm máu, bị muỗi cắn thì phun chút nước miếng ở trên đó, day day một chút là sẽ không ngứa, ... Có cái lò hôi linh tinh gì đó rất nổi tiếng. Rất có thần hiệu!"
Từ Sở Hành chép miệng: Cái này cũng gọi là hiểu y thuật?
Một cô quận chúa dựa vào sao chép bản thiết kế của người khác, rồi có vận khí cứt chó trồng ra lúa mì vụ đồng, dựa vào làm ruộng trong thôn, sẽ có y thuật?
Nếu thả dược vào lư hương chính là hiểu y thuật, vậy thì bản thân hắn biết vô số người biết dược liệu được coi là thần y!
Từ Sở Lâm: "Nàng ta sẽ không cho thái gia gia thử lò hôi nổi tiếng đó chứ?"
Hộ Quốc Công phu nhân: "..."
Hộ Quốc Công: "Nàng ta dám!"
Cha ông ta chính là Định Hải Thân Châm của phủ Hộ Quốc Công, không có cha ông ta, về sau chỉ sợ Thái Hậu cùng Cẩn Vương đều không thèm liếc mắt nhìn phủ Hộ Quốc công một cái.
Thái y của Thái Y Viện nghe xong thì âm thầm lắc đầu: Lò hôi nổi tiếng? Vậy thì chắc là lão quốc công sẽ càng nhanh cưỡi hạc về tây thiên thôi.
Viện chính Thái Y Viện: "Quốc công gia, chúng ta chỉ có thể đảm bảo giữ được mạng cho lão quốc công gia một đêm nay, nếu mà những người khác động tay qua, lão quốc công có chuyện gì, thì thái y trong Thái Y Viện chúng ta cũng không dám đảm bảo có thể cứu lão quốc công gia trở về!"
Hộ Quốc Công nghe xong nóng nảy: "Ta đi xeml"
Cẩn Vương điên rồi!
Làm sao có thể tùy ý để một tiểu thôn cô làm bậy?
Quốc công phu nhân kéo ông ta lại: "Lão gia bớt giận, ông cứ mạo muội đi vào, nếu như chọc giận Cẩn Vương thì làm sao bây giờ?”
Hộ Quốc Công lúng túng!
"Trịnh thái y, ngươi vào xem đi!"
Trịnh thái y cười: "Quốc công gia nói đùa! Cẩn Vương có thể dẫn người đến thì tất nhiên là có đạo lý của hắn, hạ quan sao dám quấy rầy?!"
Vui đùa cái gì vậy!
Ông ta không muốn bị Cẩn Vương dùng một chân đá ra ngoài đâu.
Lại nói, lão quốc công là thật sự không cứu được nữa rồi, có một con dê đến thế tội thay, bọn họ cũng sẽ không bị Cẩn Vương trách tội, bị người cho rằng y thuật không đủ cao minh.
Như vậy không phải rất tốt sao?
Người bên ngoài không ai dám đi vào quấy ray.
Trong phòng.
Từ lão thái gia ngủ rồi.
Bị bệnh quấn lay ông ấy luôn ngủ nửa tỉnh nửa mơ.
"Ta xem mạch cho lão quốc công trước đã." Vẻ mặt Ôn Noãn nghiêm trọng nói.
Nàng thấy mặt lão quốc công lộ vẻ tử khí, như này đã rất nghiêm trọng rồi.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Thái Hậu.
Thái Hau:
"Mời Thái Hậu ra ngoài trước đi!"
Thái Hậu: ”... Vậy còn con?”
"Tất nhiên là nhi thân hỗ trợ Noan Noãn."
Thái Hậu rất muốn cho hắn một cái chày gỗ!
Thái Hậu liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn mang theo Vinh ma ma đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có ba người Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn, còn có Từ lão gia tử.
Ôn Noãn xem mạch cho Từ lão thái gia, thuận tiện dùng mây tím an dưỡng thân thể già cả cho ông ấy một chút.