Chương 68: Đây Là Nàng Đáng Được Nhận
Chương 68: Đây Là Nàng Đáng Được NhậnChương 68: Đây Là Nàng Đáng Được Nhận
Ngọc nhi muốn mà bà ta còn chưa dám mual
Ngay khi chiếc trâm cài tóc bằng vàng xuất hiện, đã có nhiều tiếng thở dài:
"Trời ơi! Cây trâm cài tóc ngọc trai bằng vàng này đẹp quá, đáng giá mấy lạng bạc đó!"
"Đây là đồ của Trân Bảo Các, là kiểu thịnh hành ở kinh thành, ít nhất cũng phải hai mươi lượng bạc!"
"Người ta nguyện ý bỏ ra hai mươi lượng để mua trâm vàng cho cháu gái, làm sao có thể cắt xén mấy trăm văn tiên công của nha đầu này được chứ!"...
Mọi người nhìn thấy Chu thị đặc biệt chuẩn bị một cây trâm vàng tặng cho Ôn Hinh, đều cảm thấy có lẽ bà ta thật sự không biết gì, rất thương cháu gái mình, chẳng qua là do chưởng quầy kia quá xấu xa mà thôi!
Nhìn thấy trâm ngọc trai bằng vàng, Ôn Noãn cũng có chút kinh ngạc. Nhưng nàng cũng không bỏ lỡ sự đau lòng trong mắt bà ta.
Mặc dù đau lòng nhưng bà ta vẫn sẵn sàng lấy nó ra để cứu lấy danh tiếng của mình, điều đó cho thấy bà ta thực sự thông minh.
Ôn Hinh theo bản năng không dám lấy: "Không cần đâu."
Sao có thể không cần!
Ôn Noãn lập tức đưa tay ra cầm lấy cây trâm vàng, tay của Tiểu Chu thị theo bản năng siết chặt, nhưng rất nhanh lại buông ra.
Ôn Noãn nhìn trâm vàng, cười nói: "Nhị tỷ, đại bá mẫu bồi thường tiền công cho tỷ đấy! Sao tỷ lại không cần chứ? Mặc kệ là đại bá mẫu thực sự không biết những tính toán đó trước đây hay hoàn toàn là do đại bá mẫu đã làm, bây giờ bà ấy đưa cây trâm vàng này cho tỷ chỉ để bảo vệ danh tiếng của bà ấy mà thôi! Sự thật là cả năm nay chỉ có một mình tỷ rửa sạch toàn bộ chén trong tửu lâu. Đây là thứ tỷ xứng đáng được nhận."
Một người rửa chén đĩa của cả tửu lâu? Đám đông lại náo động.
Một tửu lâu lớn như vậy, kinh doanh lại rất tốt! Một ngày có thể có hàng nghìn chén đĩa, một đứa trẻ chưa lớn làm sao rửa nổi?
Tửu lâu Như Ý còn có hai người rửa chén đấy!
Chẳng lẽ Tiểu Chu thị này không biết cháu gái mình rửa chén một mình sao?
"Đây thật sự là bá mẫu!"
"Đứa nhỏ này, cầm lấy đi! Số tiền đó là do tự cháu kiếm được mài"
"Đúng vậy, không lấy thì sẽ làm cho những người vô lương tâm kia được lợi đấy! Sao lại để cho bà ta được lợi kia chứt”...
Tiểu Chu thị tức giận đến nói không nên lời, trong lòng khó chịu, cổ họng như bị mắc xương cá, nhưng bà ta lại không mở miệng được. Bà ta sợ mở miệng sẽ không thể nhịn được mà chửi rủa, vậy thì danh tiếng và hình tượng của bà ta sẽ bị hủy hoại.
Bà ta trả năm lượng bạc cộng thêm cây trâm vàng hai mươi lượng để khôi phục hình tượng, nhưng đều bị đồ tai tinh này hủy hoại chỉ bằng vài câu nói!
Cái thứ đoản mệnh như nó sao vẫn chưa chết nhỉ?
Tiểu Chu thị cảnh cáo chính mình không nên tức giận. Bà ta không tin mình đấu không lại con nhóc chết tiệt này. Bà ta đè nén tất cả lửa giận, trong lòng đau xótI
Bà ta lau nước mắt, làm ra vẻ chán nản, không muốn giải thích thêm: "Dù thế nào đi nữa, tất cả đều là lỗi của bá mẫu, mọi người hiểu lầm ta cũng đúng thôi. Ta nên tự tay đưa trả tiền hàng tháng cho cháu mới đúng. Bây giờ ta đã hối hận rồi. Hinh nhi, cháu cầm tiền đi! Sức khỏe của Noãn nhi không tốt, lấy tiền mua thuốc đi, nhớ tới chỗ nhị đệ của ta, đệ ấy sẽ bán rẻ cho các người. Cũng đã muộn rồi, về nhà sớm đi nhé! Đi đường cẩn thận."
Mọi người thấy vẻ mặt của Tiểu Chu thị rất chân thành, bà ta chỉ nhận lỗi và sửa đổi chứ không bào chữa, những người khác bắt đầu tự hỏi liệu có phải họ đã hiểu lầm bà ta không.
Ôn Noãn có chút nể phục Tiểu Chu thị. Người phụ nữ này có thể buông bỏ hình tượng của mình, thừa nhận lỗi lầm với bộ dạng bị cả thế giới vu oan, chịu ấm ức nhưng vẫn không quên quan tâm đến cháu gái.
Nếu các nàng còn so đo thì có vẻ không hợp tình người.
Năm lượng bạc, thêm một cây trâm ngọc trai bằng vàng, cũng đã đủ rồi!
"Đại bá mẫu đối với Hinh tỷ tốt như vậy, cả nhà chúng cháu nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này!" Ôn Noãn nhìn bà †a, cười nửa miệng nói.
Trái tim Tiểu Chu thị khẽ đập mạnh, bà ta cắn răng cười nói: "Hắn là như vậy!"
Lúc này Ôn Thuần cùng hai quan viên bước vào.