Chương 70: Về Nhà
Chương 70: Về NhàChương 70: Về Nhà
Nhưng thế thì sao, một khi chuyện hôm nay được truyền ra ngoài, hình tượng lương thiện trong quá khứ của tiểu Chu thị ở trong mắt một vài người có hiểu biết rồi cũng sẽ suy giảm.
Người một nhà Ôn Noãn sau khi ăn no thì cười vui vẻ rồi rời khỏi tửu lầu.
Tiểu Chu thị đứng ở trên lầu, dùng ánh mắt âm trâm nhìn bọn họ vừa cười vừa rời đi, chỉ cảm thấy thật sự chói mắt.
Cảm giác đau lòng giống như bị bệnh tim, cảm thấy bản thân đã tức giận đến mức không thể thở được.
Hôm nay thật là đến mặt mũi và bạc đều mất hết!
Chờ, bà ta còn chưa từng phải chịu đựng thiệt thòi lớn đến như vậy! Quả thật khiến bà ta tức chết!
Tiểu Chu thị cảm thấy ngực đau đến nỗi hô hấp cũng thấy khó khăn, bà ta về phòng nằm, thế nhưng đến buổi tối lại bị sốt cao, mời đại phu vê khám thì nói là trong lòng tích tụ, uống thuốc rồi dịu dàng an ủi một trận thì bà ta mới bình tĩnh lại được, sau đó tính dưỡng hai ngày mới khôi phục lại như bình thường!
Đương nhiên đấy là chuyện kể sau.
Trên đường về nhà, Ôn Noãn đi qua tiệm sách cũ mua mấy quyển về nhạc lý thư hoa cổ đại hết một trăm văn, ba quyển sách cũ hết có một trăm văn, mà sách mới lại là năm trăm văn một quyển, những bản đơn lẻ của danh gia thì càng đắt hơn!
Giấy và bút mực cũng rất đắt, một chồng bốn thước giấy Tuyên Thành chất lượng kém nhất cũng phải một trăm văn, khó trách nhiều người không đọc nổi sách như vậy!
Trong nhà vẫn còn có chút giấy và bút mực trước kia mấy người Ôn Thuần đi học đường dùng còn thừa, vì vậy Ôn Noãn không mua nữa.
Nghe chưởng quầy nói ngành chế tạo giấy chỉ có tứ đại gia tộc độc quyền, cho nên vẫn luôn rất đắt.
Trong tâm Ôn Noãn bỗng nảy ra một chủ ý!
Loại ngành sản xuất lũng đoạn này kiếm được nhiều tiên nhất.
Kiếp trước khi còn nhỏ nàng đã từng tham quan qua một xưởng cổ về tạo giấy theo phương pháp thủ công, biết toàn bộ quá trình tạo giấy, thật ra cũng không khó, nhưng mà rất phiền phức và tốn thời gian khá lâu.
Sau đó với tính trẻ con và hiếu thắng của mình, nàng tự mình tạo ra giấy, còn mua sách học qua, nàng tạo ra giấy còn tốt hơn so với những hiệu sách đó!
Ôn Gia Thụy thấy Ôn Noãn mua sách nhạc lý, hỏi nàng có phải muốn học đánh đàn hay không, nếu muốn học đàn thì cần đi mua một chiếc đàn cổ.
Ôn Noãn nói tạm thời không mua, trước tiên xây nhà đã. Nàng chỉ là muốn đọc qua sách, muốn soạn nhạc kiếm bạc, Ôn Gia Thụy cười rồi bảo được, trong lòng lại không coi soạn nhạc kiếm bạc là một chuyện thật.
Chỉ cảm thấy nữ nhi vui mừng là được, vừa lúc hôm nay lại kiếm lời được ít bạc.
Mấy người bọn họ về đến nhà thì đã qua giữa trưa, Vương thị đã đứng chờ ở cửa nhà từ sớm, cuối cùng chờ mong mãi cũng thấy bọn họ đẩy xe đẩy tay trở về!
"Bà nội, con đã trở về!" Ôn Hinh từ xa đã thấy Vương thị lập tức vừa vẫy tay vừa nhảy xuống xe đẩy tay rồi chạy tới.
Vương thị thấy Ôn Hinh trở về, tiến lên ôm cháu gái, vui mừng nói: "Hinh nhi trở về nhà rồi, tiểu Chu thị đáng chém ngàn đao kia, trả có hai mươi văn mà bắt cháu rửa bát một năm!"
Ngô thị cũng nhìn nhị nữ nhi của mình, trên mặt vẫn cười nhưng đôi mắt ngan lệ, ánh mắt bà nóng bỏng đánh giá Ôn Hinh từ đầu đến chân: "Hinh nhi gầy rồi!"
Ôn Hinh lại ôm Ngô thị, mắt đỏ lên: "Mẫu thân."
Ngô thị ôm chặt nàng ấy: "Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!"
Còn có đại nữ nhi nữa! Khi đó người một nhà lập tức sẽ được đầy dul
Ôn Nhiên cùng Ôn Lạc cũng vui mừng vây quanh Ôn Hinh rồi gọi nhị tỷ.
Ôn Hậu nhìn nhị tỷ đã đi rửa bát thuê một năm, yết hầu giống như có cái gì tắc ở trong, há miệng thở dốc, thanh âm nghẹn ngào gọi một tiếng: "Nhị tỷ."
Ôn Hinh sờ sờ đầu Ôn Thuần, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Thuần Nhi cao lên nhiều rồi!"
Ôn Gia Thụy nói: "Trước tiên vào nhà đã rồi lại nói."
Lúc này Vương thị mới nhìn về phía xe đẩy tay có mấy cái thùng gỗ rỗng tuếch, còn có hai túi gạo lớn và mì cùng mấy bình gia vị, xem ra là kiếm lời không ít bạc. Bà ấy không dám tin tưởng hỏi: "Tất cả đều bán hết rồi sao, kiếm lời bao nhiêu bạc thế?"
Ôn Gia Thụy đẩy xe đẩy tay vào sân, sau khi cất xong mới nói: "Vào nhà rồi nói."
Người một nhà đóng cổng sân lại, rôi ùa vào phòng ngồi vây quanh cái bàn bát tiên đã cũ.