Chương 74: Nàng Không Xứng
Chương 74: Nàng Không XứngChương 74: Nàng Không Xứng
Ôn Noãn như không phát hiện ra, tay nhỏ gầy guộc như que của nàng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở trên mạch đập của hắn, ngón tay có vẻ tái nhợt, móng tay màu hồng phấn mượt mà sạch sẽ lại có chút trắng bệch.
"Hôm nay cảm giác tay huynh như thế nào?"
"Hiện tại có chút tê dại, ngày hôm qua cũng có." Nạp Lan Cẩn Niên cảm giác ngày hôm qua khi nàng lôi kéo cánh tay bị phế của mình thì cảm giác tê dại lại xuất hiện.
Ôn Noãn gật gật đầu: "Có cảm giác tê dại là chuyện tốt, điều đó chứng minh bắt đầu khôi phục tri giác."
Một lát sau, Ôn Noãn thu tay lại: "Không †ồi, độc tố được thanh trừ còn nhanh hơn so với dự đoán của tôi."
Hắn trúng độc rất mạnh mẽ, hiện tại tế bào thần kinh đã bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ cần không để ý một chút thì sẽ lưu lại di chứng không thể chữa được.
Lúc này Viên quản gia mới cẩn thận mở hộp ra, thấp giọng nói: "Ôn cô nương, cô nhìn xem những kim châm này có phù hợp với yêu cầu của cô hay không?"
Ôn Noãn nhìn thoáng qua từng cây kim châm chỉnh tề bày biện ở trên bao gấm màu đỏ.
Nàng gật đầu, lại nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Được rồi, Thập Thất công tử, có thể chuẩn bị thi châm rồi chứ?"
Nạp Lan Cẩn Niên thấy nàng vẫn gọi mình là công tử công tử, nghe có chút xa cách, vì vậy đã nói: "Tôi tên Cẩn Niên, Ôn cô nương có thể gọi thẳng tên tôi cũng được."
Ôn Noãn kinh ngạc nhìn hắn một cái, Viên quản gia cũng không thể hiểu được mà nhìn chủ tử nhà mình.
Nạp Lan Cẩn Niên nhận thấy có vẻ không được ổn: "Hoặc là giống như mấy người đại ca của cô gọi tôi là Thập Thất ca là được. Gọi là công tử thì quá khách sao."
Trong lòng Viên quản gia rất khiếp sợ: Chủ tử có thân phận như thế nào? Toàn bộ Nạp Lan quốc không ai có tư cách có thể gọi hắn một tiếng cal
Vậy mà chủ tử còn cho phép một nhà của nha đầu thôn quê này đều gọi hắn là ca?
Việc này đại biểu cho cái gì?!
Chẳng lẽ chủ tử coi trọng nàng?
Viên quản gia nhìn Ôn Noãn, đây là một cây đậu giá còn chưa phát triển, còn chưa lớn lên!
Không có bất kỳ cái gì có thể nhìn.
Tuyệt đối không có khả năng!
Nàng cũng không xứng!
Nhất định bởi vì y thuật của nàng nên chủ tử mới nâng đỡ nàng!
Dù sao thì chỉ có nàng mới có thể trị được hết độc trên tay chủ tử, phải không?
Ôn Noãn cũng không bối rối, dù sao thì cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi: "Được, Thập Thất ca cũng có thể gọi tôi là Noãn Nhi."
Viên quản gia nghe xong thì nheo mắt lại. Thập Thất ca? Nàng tật đúng là dám gọi! Xem ra một lúc nữa phải nhắc nhở nàng, miễn cho nàng lại nghĩ nhiều!
Ôn Noãn liếc mắt một cái đánh giá bốn phía, trong thư phòng chỉ có một cái ghế dài, không có giường, vì vậy nàng nói: "Thập Thất ca, thi châm cần phải nằm xuống."
Viên quản gia nghe xong lập tức nói: Den phòng dành cho khách đi!" Một cô nương đi vào phòng ngủ của nam tử thì không tốt lắm, đã thế chủ tử vẫn luôn không thích nữ tử bước vào phòng hắn nửa bước.
"Không cần phiền phức như vậy." Nạp Lan Cẩn Niên đứng lên, hắn trở vê bên cạnh án thư, chuyển động giá bút một chút, lúc này tủ sách cổ phía sau lập tức chuyển động, lộ ra một con đường đi vào nội thất.
Đại Hôi chạy vào trước tiên, sau đó vẫy đuôi với Ôn Noãn, dường như đang mời nàng nhanh chóng đi vào.
Thái dương Viên quản gia nhảy nhảy, cứ cho là nâng đỡ, nhưng chủ tử có phải quá tin tưởng Ôn cô nương hay không?
Trong mật thất của thư phòng bày rất nhiều tin tức bí mật quân sự, chủ tử lại có thể để nàng biết cơ quan mật thất.
So với phòng ngủ, Viên quản gia cảm thấy cái mật thất này càng không thể để nàng đi vào.
Sau đó Viên quản gia lại nghĩ đến Ôn Noãn chỉ là một cô nương nhà nông, có cho phép thì nàng ấy cũng không có cái lá gan này, cũng không có cái bản lĩnh xuyên qua tầng tâng ám vệ để đến mật thất trộm đồ, có khi còn không biết nổi một chữ nào ấy chứ.
Nghĩ vậy nên ông ấy lại bình thản.
"Bên trong có ghế dài." Nạp Lan Cẩn Niên dẫn đầu đi vào.
"Được."
Hai người một trước một sau nhấc chân đi vào.
Lúc này có một bóng dáng màu trắng xông vào: "La cô nương đã viết ra phương thuốc giải độc sao?"
Ôn Noãn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, một nam tử mặc y phục màu trắng vội vàng chạy vào.