Chương 772: Vẽ Tranh 2
Chương 772: Vẽ Tranh 2Chương 772: Vẽ Tranh 2
Nạp Lan Cẩn Niên cười khẽ, hắn cầm lấy bút, nhẹ nhàng vẽ một chút trên cuốn sổ phác họa: 'Là cầm bút như thế này sao?"
"Không phải? Vậy là như thế này?" Nạp Lan Cẩn Niên lại điều chỉnh tư thế cầm bút một chút.
Ôn Noãn bất lực, nàng cầm một cây bút than làm mẫu: "Không phải, là như thế này. Thấy rõ chưa!"
"Như vậy?" Nạp Lan Cẩn Niên nhìn tư thế cầm bút của nàng, điều chỉnh ngón tay một chút.
"Không phải." Ôn Noãn ngồi qua đó, duỗi tay giúp hắn điều chỉnh một chút.
Ý cười trong ánh mắt người nào đó dần dần trở nên nồng đậm hơn.
"Được, chính là như vậy." Ôn Noãn cầm ngón tay của hắn, sau khi điều chỉnh xong thì lập tức buông tay hắn ra.
Nạp Lan Cẩn Niên: 'Muội nắm tay của ta dạy ta vẽ một lần thì ta sẽ biết ngay."
Ôn Noãn trợn trắng mắt: "Xe ngựa nhỏ hẹp như vậy làm sao có thể nắm tay dạy huynh vế? Cho dù ta rất muốn giúp nhưng cũng là hữu tâm vô lực!"
Nạp Lan Cẩn Niên mỉm cười, duỗi tay ôm Ôn Noãn vào trong lòng ngực, làm nàng ngồi ở trên đùi mình, sau đó đẩy cái bàn lên cao một chút: "Như vậy là được."
Ôn Noãn: "..."
Người này!
"Như vậy làm sao vế?" Gương mặt của Ôn Noãn nóng lên, tức giận nói.
Nàng giật giật một chút, muốn ngồi lại trên ghế.
"Đừng nhúc nhích, có thể."
Dứt lời, Nạp Lan Cẩn Niên lập tức nắm bàn tay cầm bút than của nàng, bắt đầu vẽ từng nét bút một lên giấy.
"Xem, như vậy không phải là được sao. Tới, chúng ta lại vẽ một bức. Muội vẽ một lần thì ta sẽ biết ngay."
"Tin huynh mới là lạ ấy!" Nhưng Ôn Noãn vẫn bắt đầu vẽ.
Sau đó ký họa hình Nạp Lan Cẩn Niên đang đọc sách.
Nàng vừa vẽ vừa giảng giải những kiến thức cơ bản về vẽ phác họa.
Nạp Lan Cẩn Niên ôm Ôn Noãn, trong ánh mắt lạnh như băng tràn đầy nụ cười đắc thắng.
Tiểu nha đầu rất mềm lòng, ai đối tốt với nàng, đáy lòng của nàng sẽ không cứng rắn được.
Cũng rất dễ thẹn thùng, gương mặt đã đỏ hồng như quả anh đào vừa chín!
"Học xong rồi sao? Học xong thì huynh vẽ cho ta một bức đi." Ôn Noãn ngồi trở về trên ghế, khiêu khích nhìn về phía hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên mỉm cười.
"Chưa học được, xe ngựa quá hẹp, lần sau muội lại dạy một lần là biết ngay."
Ôn Noãn: "..."
"Quá ngu ngốc, dạy cũng không biết! Không dạy!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn dáng vẻ người nào đó trợn trắng mắt, mỉm cười.
Có lẽ đã dời sự chú ý, Nạp Lan Cẩn Niên phát hiện lần này Ôn Noãn không có bị say xe.
Nếu là như vậy, vậy thì tiếp tục vẽ tranh đi! Han cam lay but long bat dau ve tranh.
Rất nhanh, một bức tranh vẽ thiếu nữ trợn trắng mắt hiện lên trên giấy, rất sống động, vô cùng chân thật.
"Nạp Lan Cẩn Niên!" Ôn Noãn tức giận đến mức thổi râu trừng mắt!
Không đúng, không có râu, là trừng mắt nhìn!
Nạp Lan Cẩn Niên rất không có thành ý nói: "Xin lỗi, bức tranh này vẽ không tốt lắm, ta lại vẽ một bức tranh khác!"
Sau đó là dáng vẻ thiếu nữ thổi râu trừng mắt giống như đúc hiện ra trên giấy Tuyên Thành.
"Nạp Lan Cẩn Niên!" Ôn Noãn hận không thể bóp chết hắn!
"Huynh còn dám vẽ xấu ta thì đừng trách ta một chân đá huynh xuống xe ngựa!"
Nạp Lan Cẩn Niên liếc nhìn chân nhỏ dài của Ôn Noãn một cái.
Ừm, thật dài, thật rắn chắc.
Cái này có chút lực uy hiếp.
"Lần này ta lỡ tay, ta lại vẽ một bức khác, bảo đảm sẽ rất đẹp."
Nạp Lan Cẩn Niên lại bắt đầu cầm bút vẽ.
Lần này hắn vẽ được một nửa thì nói: "Muội đút cho ta ăn một miếng thịt bò khô trước, có chút đói bụng."
Bởi vì phải đi đường, cho nên cơm trưa chỉ có thể ăn ở trên xe ngựa.
Ôn Noãn cũng đói bụng, lập tức lấy ra lương khô nàng đã chuẩn bị từ trước ra.
"Tạm thời đừng vẽ, ăn một chút lại vẽ tiếp!"
Nạp Lan Cẩn Niên: "Không cần, sắp vẽ xong rồi. Muội đút ta ăn là được. A..."
Nói rồi hắn há to miệng.
Ôn Noãn: "..."