Chương 8: Con Là Nam Tử Hán Đại Trượng Phu
Chương 8: Con Là Nam Tử Hán Đại Trượng PhuChương 8: Con Là Nam Tử Hán Đại Trượng Phu
Ôn Noãn đã sớm nghĩ kỹ rồi: "Bà nội, cuối thôn không phải có một túp lều tranh sao? Chúng ta cứ dọn đến nơi đó ở trước đãi! Hiện tại mùa đông còn chưa bắt đầu, cũng không lạnh lắm."
Cuối thôn có một túp lều tranh, đó là do hai năm trước có nạn hạn hán xảy ra, người chạy nạn đã dừng chân ở lại thôn xóm Ôn gia dựng lên.
Ôn Gia Thụy nghĩ nghĩ, cái túp lều tranh kia, ông tìm huynh đệ trong thôn cùng đi sửa chữa lại một chút, tốt xấu gì cũng có thể che mưa chắn gió, còn hơn là ăn ngủ đầu đường, vì thế ông giải quyết dứt khoát: "Vậy dọn đến lau tranh đi."
"Hiện tại con sẽ cùng Tứ Lang đi dọn dẹp một chút, chúng ta cũng coi như có nhà mới! Yến nương, bà cùng bọn nhỏ ở tại trong nhà sắc thuốc và chăm sóc Noãn Nhị, thuận tiện dọn dẹp hành lý."
Vương thị là một người làm việc sấm rền gió cuốn, bà ấy lập tức buông Ôn Lạc ra, đi tìm cái chổi, thuận tiện dọn vài thứ qua, để tránh phải đi lại quá nhiều lần.
Bà ấy tính toán trước tiên dọn mấy thứ nồi cùng chén đũa này qua.
Ngô thị nhanh chóng đứng lên từ trên giường: "Mẹ, con cùng cha bọn nhỏ đi quét dọn, mẹ ở lại trong nhà sắc thuốc đi!"
Ôn Nhiên cùng Ôn Lạc lập tức trăm miệng một lời nói: "Bà nội, con cũng đi quét dọn, bà ở trong nhà chăm sóc Tam tỷ đi!"
Ôn Noãn nhìn mấy người tranh nhau đi làm việc, biết bọn họ đều là những người có tình yêu thương lẫn nhau, trong lòng cũng âm thầm may mắn có thể gặp được gia đình có mọi người đoàn kết yêu thương như vậy: "Con không cần người chăm sóc, mọi người đều cùng đi quét dọn đi! Như vậy sẽ càng nhanh hơn một chút."
"Làm sao có thể không cần người chăm sóc được!" Vương thị không đồng ý. Nhỡ may không để ý Noãn Nhị, con bé lại đi nhảy sông thì làm sao bây giờ?
Ôn Gia Thụy nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, hiện tại vừa qua giữa trưa, nhưng mà đã nhập thu rồi nên trời sẽ rất nhanh tối, đêm xuống có nhiều khí lạnh, Noãn Nhi tuyệt đối không thể bị khí lạnh xâm nhập, nếu không thì thân thể của con bé sẽ không chịu nổi, lều tranh kia Noãn Nhi không thể ở được, còn phải dựng một gian phòng trúc để ở.
Trong thôn có rất nhiều cây trúc, vì vậy không cần mất tiền.
Ông nghĩ nghĩ rồi nói: "Lạc nhi bị thương, con cùng bà nội ở lại trong phòng chăm sóc Noãn Nhi. Nhiên nhi, con cùng mẹ và cha đi quét dọn nhà mới được không?”
Ôn Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ, con muốn quét dọn nhà mới."
Ôn Lạc bất mãn, cậu nhóc vỗ vỗ ngực: "Cha, con là nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể để muội muội đi quét dọn còn bản thân lại ở lại trong phòng được? Nhiên nhi ở lại chăm sóc Tam tỷ đi, còn con sẽ đi quét dọn. Tay của con lại không bị đánh, hiện tại mặt con cũng không đau. Mà cho dù mặt có đau thì con cũng không phải dùng mặt để quét dọn!"
Mọi người nghe xong lời này thì đều bật cười.
Đứa trẻ nhà nghèo sớm đương gia, hai đứa bé tuy rằng chỉ mới bảy tuổi, nhưng mỗi ngày đều lên núi nhặt củi bán, muốn kiếm bạc để mua thuốc cho Ôn Noãn, còn có thể nấu cơm giặt giũ.
Nam hài tử nên gánh vác gánh nặng nhiều hơn so với nữ hài tử, Ôn Gia Thụy nghe xong gật đầu: "Được, vậy Nhiên nhi cùng bà nội ở lại trong nhà chăm sóc Noãn Nhi, chúng ta đi quét dọn, sau đó mau chóng dọn đến nhà mới! Nhiên nhi, con tương đối cẩn thận, chăm sóc tốt cho Tam tỷ, giám sát tỷ của con thật chặt chẽ, nếu Tam tỷ có cái gì không thoải mái thì nhớ rõ nhanh chóng đi nói cho cha, biết không?”