Chương 831: Không Ăn Được Hạt Me
Chương 831: Không Ăn Được Hạt MeChương 831: Không Ăn Được Hạt Me
Người của phủ Xương Bình bá thật quá đáng!
Lại đối xử với Lâm tướng quân như thế.
Khó trách Lâm tướng quân chưa bao giờ quay về phủ gl
Hai gã thị vệ này một người là tiểu tôn tử của Binh Bộ thượng thư, một người là tiểu nhi tử của Ngũ Thành Binh Mã Tư.
Hai người không làm được xa phu của Ôn Noãn nên bị người nhà nhét vào dưới trướng Lâm Đình Hiên làm gã Sai vặt.
Hai người ngay từ đầu đương nhiên là không vui, sau đó bị một chiêu của Lâm Đình Hiên chế phục liền cực kỳ bội phục!
Hiện tại đã phát triển đến cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh Lâm Đình Hiên.
Đàm Thi Uyển ở cạnh núi giả đợi nửa ngày cũng không thấy Lâm Đình Hiên tới tìm chính mình.
Nàng ta thấy nha hoàn tới gọi hắn đi ăn cơm liên chủ động theo tới!
Cho hắn một cơ hội để tặng lễ cho mình.
Đàm Thi Uyển vừa bước vào liền gọi: "Đình Hiên".
Lâm Đình Hiên nhìn về phía nàng ta, lạnh nhạt hỏi: "Có việc?"
"A, ăn cơm! Có thể ăn cơm rồi!"
"Đã biết!" Lâm Đình Hiên đứng lên đi ra ngoài.
Đàm Thi Uyển nhìn thoáng qua cái rương trên mặt đất.
Nhắc nhở nói: 'Rương đồ vật này cứ để ở đây sao?"
Lâm Đình Hiên quay đầu lại nhìn thoáng qua cái rương kia: "Nếu không thì sao?"
Đàm Thi Uyển: "..."
Nàng ta nhìn thoáng qua hai thị vệ đang tranh nhau ăn điểm tâm bên cạnh.
Cũng đúng, chắc là có người ngoài ở đây nên hắn mới ngượng ngùng tặng đồ cho nàng tal
Lâm Đình Hiên không thèm quan tâm tới nàng ta, tâm mắt nhìn về phía Phương Dương và Lưu Khải đang dùng sức nhét điểm tâm vào miệng.
Cái đĩa điểm tâm đã ít hơn một nửal
Trong miệng hai người kia thì nhét đầy điểm tâm!
Lâm Đình Hiên tức giận, tiến lên đoạt cái mâm lại: "Không phải ta nói là chỉ được ăn một khối thôi à?1"
Hai người gật đầu, trong miệng nhét tràn đây nên không nói được lên lời.
Đúng là bọn họ chỉ ăn một khối mà, mỗi loại đều chỉ ăn có một khối!!
Lâm Đình Hiên cẩn thận cất điểm tâm vào hộp đồ ăn: "Lúc về nếu thiếu mất một khối thì ta diệt các ngươi!"
Miệng hai người phình phình, nói không nên lời, điên cuồng gật đầu, trong lòng lại nghĩ, diệt liền diệt đi!
Ăn xong rồi tínhI
Thật sự là ăn ngon đến mức không dừng lại được!
Đàm Thi Uyển: '..."
Nàng ta nhìn hộp đồ ăn kia, những món điểm tâm kia nhìn qua thật là đẹp mắt, còn có mùi thơm ngọt này, nhìn liền biết ăn rất ngon.
"Đình Hiên biểu ca, huynh mua những điểm tâm này ở đâu vậy?"
"Không phải mua." Lâm Đình Hiên cất đồ ăn xong liền đi ra ngoài.
Lúc ăn cơm, Lâm Đình Hiên nhìn đầy bàn đồ ăn mà khẽ nhíu mày.
Hắn dị ứng với hạt mè, mỗi lần ăn đồ ăn có hạt mè thì làn da đều sẽ rất ngứa.
Nhưng mà đầy bàn đồ ăn này đều dùng dầu mè để làm.
Xương Bình bá gắp một cái đùi gà dầu mè cay thơm ngon đặt vào trong chén của Lâm Đình Hiên: "Thịt gà này ăn rất ngon, con nếm thử xem'.
Lâm Đình Hiên không khỏi nhớ tới khi còn nhỏ, phu nhân Xương Bình bá có lần ăn cơm đều cố ý kẹp một cái đùi gà dầu mè cay cho hắn, hắn không ăn, trực tiếp trả lại cho bà ta, nói bà ta không có ý tốt.
Sau đó bà ta liền lau đôi mắt, không hề nói gì cả.
Thế là hắn liên bị Xương Bình bá quở trách, nói hắn không hiểu cảm ơn, một con có hai cái đù, một cái cho tổ mẫu, một cái cho hắn.
Ngay cả đệ đệ đều không được ăn, đây là yêu thương hắn! Hắn lại lòng lang dạ sói mắng chửi người là không có ý tốt.
Lúc đó hắn quật cường, bị cha ruột mắng là lòng lang dạ sói cũng không giải thích, hắn cũng không biết cha của mình rốt cuộc có biết hắn không thể ăn hạt mè hay không! Chỉ là cứng cổ chống đối cha, nói chính mình chính là lòng lang dạ sói! Cuối cùng bị tát một cái.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Hắn đã không phải hắn của năm đó.
Lâm Đình Hiên đặt chiếc đũa xuống: "Ta ăn hạt mè bị dị ứng. Cả người sẽ bị mọc nốt đỏ, cha không biết sao?"
Xương Bình bá: ”...'
Ông ta nhìn đùi gà màu vàng dính đầy hạt mè màu trắng.
Lão phu nhân Xương Bình bá: "..." Đình Hiên không thể ăn hạt mè sao? Bà ấy cũng không biết.