Chương 86: An Ké
Chương 86: An KéChương 86: An Ké
Ra khỏi cửa viện, Ôn Noãn bảo Đại Hôi dẫn nàng đi một vòng khắp nơi trong núi, đào được không ít dược liệu đủ chủng loại, quả dại và hương liệu cầm về, còn tìm được một cây trà.
Về đến nhà, Ôn Noãn dọn dẹp sân sau một chút, rồi gieo những thứ vừa đào được về xuống đó.
Ôn Noãn định trồng những thứ này ở sân sau.
Nàng tính toán từng bước trồng đủ loại dược liệu ở sân sau, rau dưa, trái cây, lá trà, hương liệu chờ đến khi có thể kiếm ra tiền từ tất cả loại cây nông nghiệp này.
Mấy thứ này đều là nàng dùng mây tía để nuôi, gọi là nông sản tốt cho sức khỏe, sau này sẽ đi lên con đường bán đấu giá.
Đương nhiên để tránh bản thân bị thiệt chết, nàng sẽ không bán quá nhiều trong một ngày, mà bán đấu giá có hạn lượng vào mỗi tháng.
Lần trước khi nghe thấy nhị bá nhắc tới hội đấu giá, nàng lập tức đi tìm hiểu.
Trong huyện có một hội đấu giá, thứ gì cũng có thể cầm đi bán đấu giá, tiền thuê là 10% số tiên đấu giá.
Nàng có dự định hợp tác dài hạn với hội đấu giá đó.
Sau khi trồng hết tất cả các loại dược liệu, Ôn Noãn lại hái được mấy quả dưa chuột ở sân sau, một ít đậu que và lá đậu non, thêm một quả bí đỏ, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Chạng vạng, ánh nắng chiều như ngọn lửa, bầu trời phía tây bị che kín bởi từng mảng ráng đỏ, vòng tròn hồng hồng ôm lấy mặt trời sắp lặn xuống, toàn bộ thế giới đắm chìm trong ánh vàng của mặt trời.
Cửa tre bị gõ vang.
Ôn Noãn đang nêm gia vị cho canh bồ câu, nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng nhanh chóng đặt cái muỗng xuống, vội vàng đi ra mở cửa.
Mở cửa viện ra, Ôn Noãn nhìn về phía nhóm người ghé thăm: Đón ánh vàng của mặt trời, chỉ cảm nhận được khoảnh khắc sáng chói rực rỡ lóa mắt, như rẽ đám mây nhìn thấy ánh mặt trời, bỗng dưng sáng lên giữa trời đất, dường như có thứ gì đã khiến cả thời gian phải dừng lại.
Rất nhiều năm sau, Ôn Noãn cũng không thể quên được thời khắc kinh diễm này.
"Tôi đến ăn cơm." Khóe miệng người nam nhân khẽ nhếch lên cười nhạt nói.
Vốn dĩ hắn có dung nhan tuấn nhã vô song, giờ phút này thần thái bớt đi sự đạm mạc thường ngày, nhìn qua càng thêm tuấn mỹ, mặt mày ôn nhuận, như cảnh xuân liễm diễm những tia nắng ấm!
Cả người nhìn qua như đóa hoa anh túc mang theo sức hấp dẫn trí mạng.
Tuy Ôn Noãn là người đã quen nhìn mỹ nam nhưng cũng đứng ngây người.
Một tay Nạp Lan Cẩn Niên cầm một hộp quà thật dài, vòng qua Ôn Noãn, đón ánh mặt trời bước vào.
Thân hình đĩnh bạt thon dài, đứng ngược hoàng hôn kéo ra một cái bóng rất dài.
Quả nhiên, lại là một nữ nhân bị chủ tử của mình mê hoặc!
Đôi tay Viên quản gia đi theo phía sau Nạp Lan Cẩn Niên còn bưng một chồng quà tặng cao hơn người khác, bước vào. Khi bước qua Ôn Noãn, không nhịn được thấp giọng nhắc nhở nàng: "Ôn cô nương, chủ tử nhà tôi không phải của côi"
Nạp Lan Cẩn Niên tai thính mắt tinh, khuôn mặt tuấn tú trâm xuống quay đầu nhìn về phía Viên quản gia đầy lạnh lùng: "Viên quản gia, thả đồ xuống đó, ông có thể đi về được rồi."
Lâm Tinh đi theo phía sau Viên quản gia, hai tay xách hai túi lớn gôm mì và gạo đi vào, thấy Viên quản gia không nhìn rõ trọng lượng của cô nương này ở trong lòng chủ tử, lắc lắc đầu. Trên thế giới này không phải ai cũng có thể chữa khỏi cho tay của chủ tử.
Rõ ràng chủ tử rất coi trọng nàng.
Hơn nữa vừa nhìn Ôn cô nương đã biết không phải người bình thường, có cô nương nhà ai khi nhìn thấy Đại Hôi mà không sợ chết khiếp, còn đi theo một con sói về nhà?
Nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, sao lại bình tĩnh đi theo một con sói như thế?
Còn đối diện với chủ tử, có cô nương nào có thể bình tĩnh thong dong giống như nàng, không kiêu ngạo không ninh not?
Mỗi lần Hoàng Hậu đối mặt với chủ tử cũng không nhịn được mà hơi câu ne.
Lúc này Ôn Noãn mới sực tỉnh người lại, nhìn về phía Viên quản gia: "Cái gì không phải của tôi?"
Đón nhận tâm mắt của chủ tử, làm sao ông còn dám nói: "Không, không có gì!"
Trong lòng Viên quản gia cảm thấy hơi tủi thân, ông cũng lo lắng cô nương này bị câu dẫn bởi bộ dạng tuấn mỹ của chủ tử, nên mới có tâm nhắc nhở nàng.
Rốt cuộc cô nương này có xuất thân quá thấp, Hoàng Thượng và Thái Hậu chắc chắn sẽ không đồng ý!