Chương 844: Chấn Động Lòng Người
Chương 844: Chấn Động Lòng NgườiChương 844: Chấn Động Lòng Người
Cuối cùng bức họa này được bán ra với giá cao hai vạn lượng!
Nha hoàn Ôn Ngọc cao hứng nói: "Chúc mừng tiểu thư, những tác phẩm do đại sư hoạ cũng có giá không khác như này là mấy! Người quá lợi hại!"
Trên mặt Ôn Ngọc tràn ngập vê tươi cười đắc ý, có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Hôm nay nàng ta muốn khiến cho An Thân Vương cùng Ninh Vương chú ý.
Ôn Uyển nói cho nàng ta biết An Thân Vương cùng Ninh Vương đều yêu thích tranh như si, nếu mà có thể được đến hai người ưu ái, ve sau nàng ta sẽ không cần sầu.
Giờ phút này Đại hoàng tử cùng Đại hoàng tử tôn đang ở cùng Ninh Vương và An Thân Vương ở nhã gian số ba.
An Thân Vương đã có tuổi tác hơn bảy mươi tuổi, đôi mắt không tốt.
Ông thấy bức họa kia lại đưa tới con bướm liền ca ngợi nói: "Vị đại sư nào có thể lấy giả đánh tráo thế?!"
Từ xưa đến nay, người có thể hoạ hoa Mẫu Đan đến sinh động như thật không ít, nhưng có thể đưa tới con bướm thì thật sự chưa từng được ghi lại.
Đây là đến con bướm cũng bị lừa gạt, có thể thấy được trình độ này rất thật!
An Thân Vương chính là họa si, đặc biệt yêu thích tranh.
Vì tuổi già nên ông đã rất ít ra cửa, đến cung yến cũng không tham gia, nhưng mà mỗi lần có đại hình thi họa bán đấu giá, ông đều sẽ đến.
Mà An Thân Vương thích nhất chính là vẽ hoa, ông ấy tự xưng ở trong giới thi họa, ông ấy là thái sơn bắc đẩu trong lĩnh vực vẽ hoal
Nhưng mà cả đời này cũng không thể họa ra bức hoạ có thể đưa con bướm tới.
Đại hoàng tử nghe xong thì ở bên cạnh ca ngợi nói: "Đúng vậy, có thể vẽ ra hoa Mẫu Đan có thể lấy giả đánh tráo, đưa con bướm tới, thật là lân đầu tiên ta thấy."
An Thân Vương gật đầu, ông ta cảm thấy hứng thú với hoạ sư này, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai siêu việt như vậy: "Ngọc Nhan sao? Nghe như là tên của nữ tử."
Đại hoàng tử cùng đại hoàng tôn nhìn thoáng nhau qua nhau, An Thân Vương cảm thấy hứng thú.
Chờ ông ấy càng ngày càng có hứng thú với cái tên hoạ sư Ngọc Nhan này, lại tạo ra cơ hội để cho bọn họ gặp gỡ, lừa lấy di chiếu về tay rồi hủy diệt.
Kế tiếp lại là đấu giá tranh chữ do Hoàng Thượng lấy ra.
Lần này là tranh chữ của Thái Tổ hoàng đế ở tiền triều, tranh chữ của hoàng đế khai quốc tiền triều, giá trị cất chứa to lớn, vậy thì không cần phải nói!
Nhưng thứ này quốc khố cũng không ít, đều là của tiền triều lưu lại.
Thái Tổ hoàng đế của Nạp Lan quốc cũng không hề sai người tiêu hủy, rất nhiều đồ vật đều lưu trữ lại.
Đúng vậy, đương kim hoàng thượng cảm thấy, lưu trữ cũng vô dụng, lấy ra bán, đổi chút bạc cứu tế bá tánh càng tốt!
Dù sao ai bỏ ra giá cao lấy trở về, cũng sẽ làm thành truyền gia chỉ bảo mà giữ lại, giữ lại ở trong nhà ai mà không phải là giữ lại chứ?
Bản vẽ đẹp của Đế vương, giá trị không thể nào đánh giá, cũng là đồ cổi
Cuối cùng dùng mười lăm vạn lượng bán đấu giá đi ra ngoài! Hoàng Thượng nghĩ thâm: Có bạc để cứu chữa nạn hạn hán ở huyện Lương Sơn rồi!
Tuy rằng còn chưa đủ, nhưng ít nhất giảm bớt gánh nặng cho ông ấy.
Hoạt động tiếp theo của hội bán đấu giá đều theo trình tự là một bức tranh chữ của danh gia, một bức tranh chữ của họa sư mới nổi.
Trong đó tác phẩm mới của Từ lão được giá cao mười vạn lượng, có thể so với tranh chữ cổi
Sau đó cuối cùng đến lượt tranh do Ôn Noãn vẽ.
Phòng đấu giá lấy ra ba bức hoạ của Ôn Noãn để bán đấu giá.
Tổng quản Phòng đấu giá đánh giá, làm như vậy sẽ bán ra được giá cao hơn!
Ba tấm tranh của Ôn Noãn vừa ra.
Toàn bộ phòng đấu giá đều nổ tung!
Mỗi một bức đều làm người vừa thấy đã chấn động nhân tâm!
Đặc biệt là bức đầu tiên, mô tả cảnh mặt trời mọc trên đỉnh Hàng Thiên!
Sắc thái kia được vận dụng một cách liều lĩnh, khiến cho lòng người cảm thấy mênh mông!
Nơi xa là núi non liên miên phập phồng, một vòng mặt trời mới mọc mọc lên ở phương đông, ánh sáng chiếu rọi vạn vật!
Đẹp đến chấn động lòng người!