Chương 850: Sự Lãng Mạn Chân Thành Nhất
Chương 850: Sự Lãng Mạn Chân Thành NhấtChương 850: Sự Lãng Mạn Chân Thành Nhất
Sau khi Lôi Đình rời đi, Ôn Noãn ngồi ở trong sân có chút đăm chiêu.
Nắng tháng tư chiếu lên trên người Ôn Noãn.
Các giá đỡ tràn ngập hương thơm của hoa tường vi.
Từng bụi từng bụi, rực rỡ như màu mây, tranh nhau khoe sắc
Nhưng nó không thể sánh bằng dáng vẻ xinh đẹp của thiếu nữ đang chăm chú suy nghĩ dưới ánh nắng.
Gió thổi nhẹ qua, hoa tường vi đều cúi đầu như biết xấu hổ.
Nạp Lan Cẩn Niên vừa trèo tường qua đây đã thấy một cảnh tượng đẹp như tranh này.
Hắn vô thức bước đi thật nhẹ.
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến phía sau của Ôn Noãn, làm ra động tác ngây thơ mà chính hắn cũng không tin, hắn vươn hai tay ra che mắt của nàng: "Cướp sắc!"
Ôn Noãn kéo tay hắn xuống: "Đừng đùa".
Người này là trẻ con sao?
"Ai đùa ai!" Hắn thật sự muốn vậy mài Còn thật sự nghĩ muốn trộm ngọc thâu hương!
Dáng vẻ này của nàng, thật sự khiến cho người ta nhịn không được mà muốn hôn một cái.
Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng hôn lên má của Ôn Noãn một cái: "Đang nhớ ta sao?"
Cho nên mới có thể trâm tư như vậy!
"Ta đang nghĩ đến Trịnh Dương."
Trịnh Dương có gì tốt mà phải nghĩ đến?
Ánh mắt Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng: "Như thế nào, hắn lại luẩn quẩn trong lòng?"
Thế mà lại dám trêu chọc nha đầu này, còn làm nha đầu này nghĩ đến hắn?
Nếu hắn ta vẫn luẩn quẩn trong lòng thì hắn không ngại tiễn hắn ta lên đường!
"Không có, chỉ là do hôm nay nhìn thấy hắn, sau đó Lôi Đình đã nói cho ta một số việc, ta đang nghĩ xem ngày hội quyên tiền kia nên làm thế nào để tìm được muội muội giúp hắn. Đúng rồi, huynh có quen thuộc phủ Công chúa không?”
"Không rõ, ta chưa từng vào đó, có chuyện gì sao?”
Ôn Noãn đem chuyện Lôi Đình vừa nói cho nàng nghe nói ra một lần.
"Vậy yến hội đó tổ chức khi nào?" Nạp Lan Cẩn Niên hỏi.
Đấn lúc đó hắn đi cùng nàng là được!
Vừa lúc hắn cũng đang âm thầm điều tra bọn họ, những người này lấy danh nghĩa chống dịch để phát động quyên góp bạc của người dân trong kinh thành, nhưng cuối cùng không biết sẽ vào túi tiền của ail
"Ngày mai."
"Vậy ngày mai ta đi cùng muội."
"Không cần, trên thiệp mời đã có ghi là mời tất cả gia quyến nữ đến, ta, mẹ ta và đại tỷ đều đi."
Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì thêm. Dù sao ngày mai hắn vẫn sẽ tới đó,
Không yên tâm chút nào.
Thời gian tốt đẹp như vậy, Nạp Lan Cẩn Niên cũng không muốn nói về chuyện điều tra Trịnh Dương.
Trở lại kinh thành thì sẽ không thể bên nàng mỗi ngày được, còn không bằng khoảng thời gian đi đường vừa rồi.
Thời khắc làm bạn, ngẩng đầu là có thể thấy nàng.
Sau khi trở lại kinh thành, nàng bận, hắn lại càng bận!
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, hai người có chút gần gũi.
Hơi thở hòa quyện với nhau.
"Hôm nay muội đi bán đấu giá tranh vẽ sao?"
Nơi bị hôn có chút nóng lên, Ôn Noãn vẫn không thấy quen thuộc với sự thân thiết bất ngờ của hắn: "Ừm, sao huynh biết được?"
"An Thân vương thúc cùng Ninh hoàng huynh đến tìm ta, họ nghĩ ba bức tranh kia là do ta vẽ ra. An Thân vương thúc muốn gặp muội, chỉ có điều ta không có nói cho ông ấy biết bức tranh đó là do muội vẽ."
Dù sao cũng phải hỏi qua ý kiến của nàng.
“An thân vương?”
Nạp Lan Cẩn Niên nói về chuyện của An Thân vương cho Ôn Noãn.
Nói ông ấy yêu thích tranh đến si mê, còn nói đến tính tình dễ quên của ông ấy.
Có đôi khi ông ấy còn nhìn nhầm hắn thành tiên hoàng!
"... Cả đời này người thật lòng muốn bảo vệ ta không nhiều lắm, An Thân vương thúc là một trong số đó."
Ôn Noãn gật đầu: "Có phải ông ấy bị mất trí nhớ không?
"Mất trí nhớ?
Ôn Noãn vội giải thích đơn giản cho hắn biết một chút.
"Có thể chữa được không?”
"Để ta thử xem."
"Đến lúc đó huynh sẽ hẹn ông ấy trước, khi nào thì muội có thời gian?"
"Bất cứ lúc nào."
Dưới ánh nắng hai người ngồi lặng lắng bên nhau dưới giàn hoa tường vi, hai người còn vô cùng thân mật dựa vào nhau, nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Gió nhẹ thổi qua, tình ý tràn đầy.
Thật ra, bầu bạn dựa sát vào nhau thế này mới là sự lãng mạn chân thành nhất.