Chương 859: Vả Miệng Cho Bổn Vương
Chương 859: Vả Miệng Cho Bổn VươngChương 859: Vả Miệng Cho Bổn Vương
Trịnh Dương nói xong, vén vạt áo lên, nhét vào đai lưng, sau đó bắt đầu trèo lên cây.
Đầu óc Ôn Noãn nhanh chóng phân tích, là cái gì chứ?
Ôn Noãn nhớ lại những lời nói của Trịnh Dương, hình như hắn biết rất rõ những cây đào trong vườn được trồng vào lúc nào.
Nàng cũng có trồng vài loại cây ăn quả, năm đầu tiên số lượng trái trên cây khá ít, quả cũng sẽ nhỏ hơn một chút, hai ba năm sau quả trên cây bắt đầu nảy nở, mới có thể nhìn thấy hình ảnh cây sai trĩu quả như thế này!
Quả trên cây vào thời điểm đó mới là ngon nhất!
Nhưng Trịnh Dương lại nói đào trên cây trông tròn một năm là ngon nhất?
Dùng cái gì để chăm bón?
Ôn Noãn cứ cảm thấy khoảng thời gian này đại biểu cho điều gì đó, nàng liền hỏi: "Mấy cây đào này được trồng vào lúc nào, Trịnh công tử đều nhớ rõ ràng sao!"
Trịnh Dương vừa leo cây, vừa đắc ý dào dạt nói: "Đương nhiên, mấy cây đào mật này đều do chính tay tôi trồng và bón phân đấy!"
Ôn Noãn nhìn bốn phía xung quanh, kỳ lạ, vì sao Đại Hôi vẫn chưa quay về!
Nàng nhìn thoáng qua không trung, Tiểu Hắc đang bay quanh trên trời, nàng yên tâm rồi!
"Cây nào thế tử cũng nhớ rõ rành mạch sao? Đúng là khiến người khác khó có thể tin được!"
"Đương nhiên! Vốn dĩ phủ đệ này có một vườn đào, tôi bắt đầu trông cây đào vào giữa, rất dễ phân chia, bởi vì quả đào kia rất lớn! Chỗ mà tôi gọi cô lại lúc nãy, vừa hay là chỗ tôi trông cây đào thứ ba, cây đào đó được tôi trông vào mùa hè tháng 6 năm 14 tuổi! Hai cây phía trước thì được trồng vào tháng 1 và tháng tư năm 14 tuổi, năm ấy tôi trông tổng cộng năm cây, hai cây phía sau được trồng vào tháng 9 và tháng 12”
Rất nhanh Trịnh Dương đã bò lên đến ngọn cây!
"Nhớ rõ thật! Vậy lúc ngươi mười lăm tuổi đã trồng những cây nào?" Ôn Noãn giả vờ tò mò hỏi.
"Năm mười lăm tuổi tôi trông tổng cộng mười cây đào, một cây trồng vào tháng hai, một cây trồng vào tháng ba, hai cây trồng vào tháng 5..."
Lúc này Trịnh Dương đã bò đến ngọn cây, hắn duỗi tay hái được một quả ở trên ngọn cây: "Quận chúa Tuệ An có bắt được không?"
Ôn Noãn đi đến dưới tàng cây: "Được!"
Trịnh Dương liền ném quả đào mật hồng hồng xuống.
Ôn Noãn duỗi tay, thành công bắt lấy.
Sau khi bắt được, lòng bàn tay lập tức nóng lên, khiến nàng sợ tới mức nhanh chóng đặt quả đào mật vào trong rổi
Dưới mỗi tàng cây đào đều được đặt một cái rổ trúc, để tiện cho việc hái đào mật.
Trịnh Dương bò trên cây, đang duỗi tay thăm dò ngọn, muốn hái quả đào lớn nhất, không nghĩ đến lại bị trượt chân.
Cả người rơi xuống!
Ôn Noãn đứng dưới hắn, nếu hắn rơi xuống sẽ đập trúng Ôn Noãn.
Ôn Noãn đang định lui về phía sau vài bước!
Một thân ảnh màu xám bạc bỗng dưng xuất hiện, dùng một tay kéo Ôn Noãn ra, ôm vào trong lòng ngực. Trịnh Dương bay thẳng tắp xuống giữa không trung.
Nạp Lan Cẩn Niên vươn một chân, trực tiếp đá bay hắn!
Trịnh Dương ngã xuống đất một cái thật mạnh, miệng toàn là bùn! Cuối cùng còn phun ra một búng máu!
Lúc này Hoàng Hậu đã dẫn theo mọi người đi đến, vừa lúc nhìn thấy một màn này.
Mọi người: ”...'
Ngũ công chúa nhanh chóng tiến lên: "Dương nhi!"
Ngũ công chúa đau lòng đỡ Trịnh Dương: "Dương nhi, con không sao chứ?!"
Quách Minh Diễm tức giận đi đến trước mặt Ôn Noãn: "Cô đã làm gì tướng công của tôi?"
Nạp Lan Cẩn Niên ôm Ôn Noãn, bày ra tư thái của người bảo vệ, nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh băng khiếp người: "Làm càn! Cô là ai? Thế mà lại dám chất vấn quận chúa Tuệ An? Người tới, vả miệng cho bổn vương!"
Quách Minh Diễm: '..."
"Vâng!" Hôm nay Lôi Đình vẫn luôn đi theo Nạp Lan Cẩn Niên, nghe xong lời này trực tiếp tiến lên phía trước tát cho Quách Minh Diễm mấy bạt tai: "Bach bạch bạch..."
Mọi người: ”...'