Chương 862: Cẩn Vương Đừng Ngậm Máu Phun Người 1
Chương 862: Cẩn Vương Đừng Ngậm Máu Phun Người 1Chương 862: Cẩn Vương Đừng Ngậm Máu Phun Người 1
Hoàng Hậu thấy Trịnh Dương bị Lâm Phong dùng kiếm gác lên cổ thì sắc mặt thay đổi: 'Làm càn! Còn không mau bỏ kiếm xuống!"
Lâm Phong không nhúc nhích.
Ngũ công chúa phẫn nộ nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Cẩn Vương có ý gì vậy?”
Hoàng Hậu tức giận đến mức huyệt thái dương nhảy thình thịch: "Cẩn Vương, ngươi muốn làm gì?! Cho dù ngươi là Vương gia, Hoàng Thượng yêu thích ngươi thì ngươi cũng không thể làm bay ở sân nhà người tai"
Ở trong phủ con gái của bà ta, đào sân con gái của bà ta, còn lấy kiếm kề lên cổ cháu ngoại của bà ta.
Đây là đạo lý gì vậy?!
Đúng là khinh người quá đáng.
Trịnh Dương áp xuống sự tức giận cùng lo lắng trong lòng, hắn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Cẩn Vương, nếu như người thích cây đào, ta kêu người đưa cho người mấy cây! Nhưng những cây đào này là ta tự tay trông, hơn nữa còn tự tay tưới nước bón phân, nuôi dưỡng lâu như vậy cũng có tình cảm, chờ mong năm sau nó nở hoa kết quả, mong rằng Cẩn Vương không cần đoạt đi thứ yêu thích của người khác!"
"Yên tâm, bổn vương chướng mắt niềm yêu thích của ngươi! Ta chỉ là muốn nhìn xem dưới gốc cây ẩn giấu thứ gì, Đại Hôi nói là... Người!" Nạp Lan Cẩn Niên nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều khiếp sợi
Người ư?
Không phải đâu?
Sao có th人ll
Trong lòng Trịnh Dương sóng to gió lớn, hắn khiếp sợ nhìn về phía Đại Hôi:
Chẳng lẽ súc sinh này ngửi được cái gì?!
Chôn sâu dưới đất như vậy, sao nó có thể ngửi được chứt!
Hơn nữa đều qua lâu như vậy, thứ kia hẳn là ...
Trịnh Dương rất nhanh liên khôi phục bình thường, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Người? Sao có thể! Cây này vừa được bón phân vào thời gian trước, chắc là Đại Hôi phát hiện phân bón! Đại Hôi chẳng lẽ đã đói bụng, muốn ăn phân bón sao??”
Ôn Noãn lạnh lùng nhìn hắn: Quả thực là mặt người dạ thuwl
Ôn Linh rét run cả người, nàng có chút hiểu biết Đại Hôi, nó và Tiểu Bạch đều rất thông minh, Noãn nhi ngày thường làm mất thứ gì đều sai chúng nó đi tìm, chúng nó nhất định có thể tìm được!
Cái mũi của hai con vật nhỏ này rất linhl
Cho nên, dưới gốc cây này thật sự chôn người sao?
Ôn Linh cảm giác dạ dày mình cuộn trào!
Vừa rồi nàng có ăn mấy quả mật đào phải không?
Ôn Linh đều nổi cả da gà.
Hoàng Hậu cười lạnh: "Cẩn Vương, không có bằng chứng, chỉ bằng suy đoán của bản thân liền đào sân nhà người ta, việc này bổn cung tất nhiên phải báo với Hoàng Thượng, đòi lại một công đạo!."
Nạp Lan Cẩn Niên đặt tay sau người bình tĩnh nói: 'Đại Hôi chính là chứng cứ. Nó nói phía dưới chôn người thì chính là chôn người!" "Chó má! Một con súc sinh thì biết nói cái gì? Như vậy đều có thể tin tưởng sao?"
Trịnh Dương nâng chân muốn tiến lên ngăn cản Lôi Đình và Vạn Quân đang đào hố.
Lâm Phong đè kiếm xuống một chút: "Trịnh công tử đừng nhúc nhích, đao kiếm không có mắt!"
Cổ Trịnh Dương đã ứa ra một đường máu: "..."
Trong lòng Ôn Noãn cực kỳ ghê tởm, thấy bộ dạng điên cuồng của Lôi Đình, trong lòng nàng cũng giống như bị một tảng đá lớn đè nén.
Nàng lạnh mặt nói: "Đại Hôi không phải ngay cả phân bón và những thứ khác đều phân không rõ! Nếu như thật sự là phân bón thì thế tử khẩn trương như vậy làm gì?!"
Giọng nói Ôn Noãn có chút lạnh.
Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được giọng nói nàng lạnh lùng như vậy.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Dưới cây đào chôn người?
Vậy những quả đào vừa rồi?
Mọi người nghĩ đến đây, dạ dày liền cảm thấy cồn cào không thoải mái.
Trong lòng mọi người an ủi chính mình: Con chó của Tuệ An quận chúa, không đúng, lúc này mọi người cũng thấy rõ ràng, đó không phải là chó, mà là sói!
Con sói của Tuệ An quận chúa chỉ vào đây đào, mà hiện tại vẫn còn chưa có kết quải
Cho nên vừa rồi bọn họ ăn mật đào hẳn là sẽ không sao, phải không?
Trong lòng mọi người đang tự an ủi chính mình.