Chương 869: Không Phải Nói Nhận Tội Thì Không Cần Chết Sao?
Chương 869: Không Phải Nói Nhận Tội Thì Không Cần Chết Sao?Chương 869: Không Phải Nói Nhận Tội Thì Không Cần Chết Sao?
Lúc này Công Bộ thượng thư mở miệng nói: "Hoàng Thượng, mặc dù Trịnh công tử có tội, nhưng mà tội ác tày trời chính là tên thị vệ to gan lớn mật kia! Hoàng Thượng có thể truyền tên thị vệ kia lên hỏi chuyện! Hắn đã nhận tội! Tội của Trịnh Dương không đáng chết!"
Hộ Bộ thượng thư đứng dậy, hừ một tiếng: "Giảo biện! Ai tin một thị vệ dám làm những việc này! Mấy chục tính mạng bá tánh vô tội! Đều là cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn. Những cô nương đó còn chưa thành thân, cuộc đời vừa mới bắt đầu, còn chưa kịp nhìn xem thế gian tươi đẹp này, còn chưa kịp báo đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ đã bị người ta lăng nhục đến chết, còn bị người ta dùng làm phân bón cho cây đào!
Trịnh Dương công tử, hạ quan muốn hỏi ngươi một chút, mỗi năm ngươi nếm những quả đào được nuôi dưỡng từ máu thịt của những cô nương này, lương tâm của ngươi không cảm thấy bất an sao?! Còn ăn rất ngon? Mỗi năm phủ Công chúa còn xem điều này là vinh dự, tổ chức tiệc thưởng thức quả đào?! Rốt cuộc là không có lương tâm đến mức nào mới có thể làm ra được chuyện như vậy?! Thật sự là không thể tưởng tượng được!"
Nói đến quả đào.
Hoàng Thượng nghĩ đến hai ngày trước Ngũ công chúa tặng cho ông một rổ mật đào, ông còn ăn một quả, sau đó đưa phần còn dư lại đến chỗ Thái Hậu.
Hoàng Thượng nghĩ đến đây thì thấy cả người không khỏel
Muốn nôn ra phải làm sao bây giờ?
Nôn ở điện Kim Loan, có phải ông sẽ lưu danh đến đời sau?
Không được, việc này thật sự là tội ác tày trời, tội không thể tha thứ.
Thập Thất hoàng đệ nói đúng, chết cũng không đủ tạ tội!
Hoàng Thượng cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, trong nhất thời không nói chuyện!
Lâm ngự sử: "Cầu Hoàng Thượng minh giám, Trịnh Dương là cháu ngoại của Hoàng Thượng, tất cả đôi mắt của bá tánh trong thiên hạ đang trừng mắt nhìn! Hoàng Thượng, hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân! Hoàng Thượng tuyệt đối không thể làm việc thiên vị được! Nếu không người bị hại làm sao có thể nhắm mắt yên giấc ngàn thu, những bá tánh đó làm sao giải tỏa nỗi hận trong lòng! Sau này bá tánh trong thiện hạ đối đãi với Hoàng Thượng như thế nào? Chẳng lẽ quốc pháp chỉ áp dụng cho bá tánh bình thường sao? Hoàng thân quốc thích phạm tội thì có thể không cần ban chết?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "Hoàng huynh, chứng cứ đã vô cùng xác thực! Hoàng huynh xem rồi làm đi! Ngoài cửa cung có rất nhiều bá tánh bị hại lân này! Nếu phán quyết của hoàng huynh không công bằng công chính thì những bá tánh đó sẽ đâm đầu chết trước cửa cung! Như vậy hoàng huynh có thể lưu danh đến đời sau!"
Quách tướng quân: "Tội của Trịnh Dương không đáng chết! Rõ ràng tội ác tày trời chính là tên thị vệ kia! Hoàng Thượng ban chết cho thị vệ kia là hợp quốc pháp!"
Trịnh Dương: "Hoàng ông ngoại, người ban chết cho cháu đi! Là cháu không giám thị tốt, bị hạ nhân che đôi mắt, làm ra hành vi tội ác ngập trời này! Cháu nguyện ý lấy cái chết tạ tội, để giải nỗi hận trong lòng những bá tánh đó! Hoàng ông ngoại, cháu biết sai rồi! Cháu nguyện ý lấy cái chết tạ tội, cũng bồi thường cho người nhà những cô nương kia một ngàn lượng”.
Hoàng Thượng đè lại sông cuộn biển gầm trong dạ dày: "Được, tram thành toàn ngươi! Có thể lấy chết tạ tội, xem như ngươi còn là một hảo hán!"
Trịnh Dương: '...'
Lời nói của hoàng ông ngoại là có ý gì?
Hoàng Thượng: "Trịnh Dương và thị vệ cường đoạt dân nữ, lăng nhục đến chết, cũng chôn thây dưới cây đào làm phân bón, chuyện này mất đi nhân tính, tội ác tày trời, tội không thể thứ! Trảm lập quyết! Người tới, kéo người xuống đi!" Trịnh Duong: Không phải nói nhận tội thì không cần chết saol