Chương 877: Hắn Không Xứng Với Cô
Chương 877: Hắn Không Xứng Với CôChương 877: Hắn Không Xứng Với Cô
Đây là do Đàm Thi Uyển chuẩn bị tốt từ trước đó! Nàng ta muốn hủy hoại việc hôn nhân của Ôn Hinh cô nương và Đình Hiên biểu ca".
Đàm Ảnh Nguyệt nói ra kế hoạch của Đàm Thi Uyển.
Ôn Noãn nhìn về phía Đàm Ảnh Nguyệt: "Vậy Đàm cô nương thì sao? Hôm nay cô ở Xương Bình bá phủ, Đàm Thi Uyển lại muốn cho cô sắm vai nhân vật gì?"
Đàm Ảnh Nguyệt nhìn thoáng qua Ôn Noấn.
Tuệ An quận chúa quả nhiên thông minhl
"Tôi sao, tôi là do Đàm Thi Uyển gọi tới để hãm hại Đình Hiên biểu ca, nàng ta muốn tôi gả cho Đình Hiên biểu ca..." Đàm Ảnh Nguyệt nói ra chuyện Đàm Thi Uyển bảo mình làm.
Chuyện của Hà Vĩ Quang là do Đàm Ảnh Nguyệt nghe lén được, còn chuyện sau đó là Đàm Thi Uyển bảo nàng làm!
Ôn Nhiên tỏ ra tức giận: "Sớm biết thế thì vừa rồi để cho Tiểu Hồng cắn nàng ta một ngụm!"
Ôn Nhu nghe xong thì lo lắng: "Ôn Hinh có một chị em dâu như thế thì cuộc sống sau này sẽ không được tốt lắm đúng không?"
Luôn phải lo lắng bị người khác tính kết
Ánh mắt Ôn Noãn lạnh lùng, ý cười nơi khóe miệng cũng bị nhiễm một tầng băng sương.
Ánh mắt nàng hơi chuyển, nhìn về phía Đàm Ảnh Nguyệt "Cảm ơn Đàm cô nương, nhưng vì sao Đàm cô nương muốn giúp chúng tôi? Cô cần giúp gì thì cứ nói ra".
Đàm Ảnh Nguyệt cười, chỉ vì trên mặt nàng mọc đầy nốt đỏ nên cười rộ lên có chút khiếp người: "Trước kia Đình Hiên biểu ca từng giúp tôi và mẹ tôi, tôi không thể hại huynh ấy! Xem như báo đáp ân tình của huynh ấy! Đàm Thi Uyển có thù oán với tôi! Không phải tôi đang giúp Tuệ An quận chúa mà là tôi đang giúp chính mình! Đương nhiên, tôi muốn gả cho Lâm Kính Hiên, cho nên muốn nhờ Tuệ An quận chúa giúp một chút. Tuệ An quận chúa quen biết Phong thần y đúng không? Tôi muốn chữa khỏi nốt đỏ trên mặt. Đó là do Đàm Thi Uyển hạ độc tôi nên tôi mới biến thành như vậy".
Tuy rằng nàng không có chứng cứ, nhưng nàng cảm thấy chính là do Đàm Thi Uyển hạ độc!
Không chỉ có như thế, Đàm Thi Uyển và mẫu thân của nàng ta còn suýt chút nữa hại chết hai mẹ con nàng, nàng nhãn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy, cũng tới lúc phản kích rồi!
Khi còn nhỏ nếu không phải Đình Hiên biểu ca mở miệng giúp mẹ con các nàng thì nàng và mẫu thân đã sớm không ở trên đời này rồi.
Lần này coi như trả lại ân tình của Đình Hiên biểu cal
Ôn Noãn nhìn thoáng qua mặt của Đàm Ảnh Nguyệt, móc một bình ngọc từ trong ngực ra đưa cho nàng: "Ta không thích nợ ân tình của người khác, đây là giải độc hoàn, có thể giải độc trên mặt cô, không phải kịch độc gì, một viên là đủ rồi, một hai ngày là có thể khỏi!"
Ôn Nhiên cũng móc một cái hộp tinh xảo từ trên người mình ra: "Đây là cao trừ sẹo, mụn trên mặt cô không để lại vết sẹo quá nghiêm trọng, ta bảo đảm cô bôi một lần, bôi dày một chút, một buổi tối, ngày hôm sau là sẽ trở lại bình thường!"
Đàm Ảnh Nguyệt cũng không làm ra vẻ, bởi vì chỉ có giải được độc trên mặt thì kế hoạch của nàng mới có thể tiến hành một cách thuận lợi!
Nàng nhận lấy: "Cảm ơn Tuệ An quận chúa! Cảm ơn Ôn Nhiên cô nương!"
Nàng trực tiếp nhổ nút bình rồi đổ một viên thuốc ra tay, nuốt xuống. Ôn Nhiên không rõ nguyên do: "Vì sao cô muốn ga cho Lâm Kính Hiên? Tôi cảm thấy hắn không tốt!"
Đàm Ảnh Nguyệt cười: "Một nữ nhi con vợ lẽ như tôi, chủ mẫu tuyệt đối sẽ không tìm một việc hôn nhân tốt cho tôi! So với việc không biết gả cho loại dưa vẹo táo nứt nào thì không bằng gả cho Lâm Kính Hiên, ít nhất hắn phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong đúng không? Hơn nữa từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ Kính Hiên biểu ca rồi".
Ôn Nhiên: "..."
Lâm Kính Hiên có cái gì đáng giá ngưỡng mộ?
Ôn Nhiên không hiểu!
Ôn Noãn nhìn thoáng qua Đàm Ảnh Nguyệt: "Hắn? Không đáng ngưỡng mộ! Hắn không xứng với cô!"
Ôn Nhiên gật đầu: Nam nhân tồi!
Quả thực là tồi tệ lại dối trái
Đàm Ảnh Nguyệt rất kiên định: "Giá trị! Có ích liền có giá trị! Hơn nữa đây chính là con đường tốt nhất của tôi! Cũng là con đường mà tôi muốn đi!"
Ôn Noãn nghe xong thì không nói cái gì nữa.
Mấy người tiếp tục đi tới chính viện.
Lâm Đình Hiên và mấy huynh đệ Ôn Thuần cũng đã đi dạo về tới nơi.
Lâm Kính Hiên cũng có mặt.