Chương 880: Đắt, Không Đáng Giá?
Chương 880: Đắt, Không Đáng Giá?Chương 880: Đắt, Không Đáng Giá?
Ngày hôm sau.
Ôn Noãn ra khỏi thành đi xem xét tình trạng tu sửa những cửa hàng ngoại ô một chút.
Đầu xuân, cửa hàng ở ngoại ô đã động thổ.
La Mã không phải một ngày là có thể xây xong.
Ôn Noãn tính toán nói với người phụ trách tu sửa hai bên cửa hàng trước đã, sau đó lại từ từ xây dựng thêm ở những nơi khác.
Hiện tại ven đường có một gian khách điếm lớn đã được tu sửa một phần mười.
Gian khách điếm này khá lớn, Ôn Noãn định xây thành khách sạn lớn nhất trong kinh thành, cho nên khởi công lâu như vậy cũng mới xây dựng được một phần mười.
Ôn Noãn đứng ở bên cạnh nhìn, thường thường cùng nhà thầu Phó gia thảo luận một chút.
Lúc này có mấy đôi thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi đi ra từ trong thành.
Bọn họ cưỡi ngựa đi qua.
Có người nhận ra người đứng ở bên cạnh là Ôn Noãn.
Nàng ta ghìm dây ngựa lại: "Tuệ An quận chúa? Cô ở chỗ này làm gì? Phòng ở này là của cô sao?"
Trong thành có rất nhiều người thấy có người lại xây dựng phòng ở trên mảnh đất hoang ở ngoài thành, đều cảm thấy đối phương bị điên rồi.
Không nghĩ tới là của Tuệ An quận chúa.
Ôn Noãn quay đầu nhìn qua, thấy là Từ Sở Lâm, nàng gật đầu: "Đúng vậy, là của ta."
Ôn Noãn nhìn thoáng qua đoàn người các nàng, có Từ Sở Hành, nữ nhi Quốc Tử Giám tế tửu Chu Lệ Á cùng nhi tử Chu Hoa Nhạc, nữ nhi của Lại Bộ thượng thư Tạ Minh Châu, Tạ Ni Nhuế; nữ nhi của phó viện chính Thái Y Viện, Đổng Kiệt cùng Đổng Huyên; nữ nhi của Diêm Vận Tư là Trương Duệ Hoa cùng Trương Hiểu Quân, cùng mấy người quen mắt.
Giới quý tộc trong kinh thành rất lớn, nhưng mà đều là phân chia kết bè kết phái chơi với nhau.
Những người này hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ người thân.
"Tuệ An quận chúa đang tính toán xây dựng cái gì ở chỗ này thế?" Từ Sở Hành liếc mắt đánh giá hiện trường thi công quy mô lớn này một cái.
Ánh mắt hắn ta không dấu vết đánh giá một vòng ở trên mặt Ôn Noãn, là ảo giác sao? Tại sao lại có cảm giác Tuệ An quận chúa xinh đẹp hơn so với lần trước!
Ôn Noãn lời ít mà ý nhiều trả lời: "Khách điếm."
"Phì!" Có người không nhịn được cười một tiếng.
Ôn Noãn nhìn qua, là muội muội của Chu Hoa Nhạc, người thiếu chút nữa thành phu quân Lương Tử Vận - Chu Lệ Á.
Chu Lệ Á thấy Ôn Noãn nhìn về phía mình, lập tức thu hồi tươi cười: "Tuệ An quận chúa đừng hiểu lầm, ta không phải cười cô, là vừa rồi Ni Nhuế nói chuyện buồn cười làm ta không nhịn được muốn cười."
Ôn Noãn không phản ứng lại nàng ta, nàng tiếp tục nói chuyện với đốc công của Phó gia.
Ngốc hay không ngốc, về sau các nàng sẽ biết!
Từ Sở Hành cảm thấy ông nội hắn miễn cưỡng cũng coi như là nàng chữa khỏi, nên khuyên nhủ: "Tại sao Tuệ An quận chúa lại xây khách điếm ở chỗ này? Khách điếm ngoài thành hầu như đều không có người ở. Cô muốn mở khách điếm có thể mua cửa hàng ở trong thành rồi sửa chữa lại".
"Cửa hàng bên trong thành quá đắt, không đáng giá." Ôn Noãn lạnh nhạt nói.
Số ngân lượng dùng để mua một gian cửa hàng ở trong thành, đều đủ xây dựng bốn năm gian ở ngoài thành còn tốt hơn!
Chu Lệ Á nghe xong lời này, đáy lòng không nhịn được trợn trắng mắt.
Trong núi ra chính là trong núi ra, chưa hiểu việc đời!
Bên trong thành cửa hàng quá đắt, không đáng giá?
Từ Sở Lâm: "Tuệ An quận chúa có lẽ không biết, bên trong thành tuy rằng đắt, nhưng mà đắt tự nhiên có đạo lý của đắt, bên trong thành những cửa hàng có việc làm ăn tốt thì hai ba tháng là có thể kiếm lại được số bạc mua cửa hàng rồi!"
Cho nên cửa hàng bên trong thành tuy rằng đắt, nhưng tuyệt đối sẽ không phải không đáng giá!
"Ta biết, nhưng mà không phải không mua được sao?"
Hiện tại bên trong thành chỉ cần có cửa hàng thả ra, lập tức sẽ bị rất nhiều người cướp mua, giá cả bị tăng lên ào ào!
Ôn Noãn cảm thấy không cần thiết phải đi tranh!