Chuong 900: Dau Hang
Chuong 900: Dau HangChuong 900: Dau Hang
"Ta muốn đến Nam Cương quốc với Phong đại ca! Như thế thì huynh đi một mình cũng không quá buồn!"
Nghe nói Nam Cương quốc có rất nhiều độc vật, hơn nữa nơi đó còn có người biết cổ thuật, vu thuật, nàng rất muốn học!
Phong Niệm Trần vừa nghe đến câu đó thì vô cùng cảm động.
Vẫn là nhóc con này có lương tâm!
Nhưng mà: "Không được, Nam Cương quốc có quá nhiều độc vật, nhiều Vu sư, người ở nơi đó cũng có tính bài ngoại, quá nguy hiểm! Muội không thể đi! Mau về nhà!"
Nhưng nàng rất muốn đi xem sự đa dạng của độc vật!
Nàng muốn đi đến đó xem thử độc vật ở nơi đó độc, hay là độc mà nàng nghiên cứu ra còn độc hơn!
Ôn Nhiên nắm tay áo của Phong Niệm Trần lắc lắc: "Ta không yên tâm để Phong đại ca đi một mình! Ta đi với huynh, chúng ta cùng đối kháng lại độc vật!"
Trong lòng Phong Niệm Trần cảm nhận được sự an ủi, không uổng công hắn khuynh tâm tan lực dạy nàng, nhưng mà "Không được! Muội về phủ đi, chờ ta quay lại. Ta đi đón một người, rất nhanh sẽ về thôi! Người nọ từng là Thánh Nữ Nam Cương, tính tình cổ quái, không thích tiếp xúc với người ngoài, ta lo lắng người đó nhìn thấy muội sẽ...'
Thánh Nữ?
Vừa nghe tên đã biết thân phận rất cao quý!
Chắc chắn có vẻ ngoài rất xinh đẹp!
Người ngoài?
Cho nên bản thân là người ngoài, phong đại ca và Thánh Nữ kia có quan hệ thân thiết, gân gũi hơn?!
"Oa oa..." Ôn Nhiên lập tức khóc nức nởi
Từng giọt nước mắt rơi xuống!
Phong Niệm Trân: "..."
"Không phải chứ, tiểu tổ tông sao muội lại khóc!"
"Ô ô ô ô... Phong đại ca không cần ta! Ghét bỏ ta! Chê ta xấu, chê ta ngốc! Huynh đi tìm đồ đệ khác thông minh xinh đẹp hơn! Ô ô ô ô..."
Phong Niệm Trần luống cuống tay chân lau nước mắt trên mặt nàng: "Không phải! Ta có việc cần phải đi tìm người đó! Ta nào dám nhận người đó làm đồ đệ! Hơn nữa, người đó vừa xấu lại vừa già! Làm sao xinh đẹp, thông minh như muội!"
Ôn Nhiên ngừng khóc, nức nở nói: "Thật sao? Huynh không gạt ta chứ?!"
Tiểu cô nương ngây thơ chất phác trong mắt lóe lệ quang, hàm chứa sự tín nhiệm và mong đợi.
"Thật!" Phong Niệm Trần nhẹ nhàng lau đi nước mắt chảy từ khóe mắt nàng: 'Không phải đã nói nước mắt của con gái không dễ rơi sao? Nước mắt của một cô gái rất trân quý, sao chưa động vào mà muội đã khóc?"
"Huynh gạt ta, rõ ràng là nước mắt của đàn ông không dễ rơi! Không được, huynh cái kẻ lừa đảo này luôn gạt ta, ta phải đi xem thử vị Thánh Nữ kia có phải vừa già vừa xấu hay không!"
Ôn Nhiên ôm cánh tay hắn không bel
Phong Niệm Trần: "..."
"Không được, muội đi theo ta đến Nam Cương, Ôn thúc bọn họ có biết không?" "Ta để thư lại!"
Phong Niệm Trân: "..."
Tiểu tổ tông này học được cách để thư lại rồi trốn đi?
Sao càng học càng hư vậy!
"Ngọc Quế, về thành!"
Đưa tiểu tổ tông này ve nhà trước đã.
"Oa oa..." Ôn Nhiên lại khóc lớn: "Phong đại ca là kẻ lừa đảo, bản thân đi gặp vị Thánh Nữ vừa xinh đẹp lại thông minh kia, không cần ta... Ô ô ô ô... Không có ai cần taI"
Ôn Nhiên vừa khóc, vừa lau nước mắt nước mũi lên người hắn!
Ôn Nhiên dùng sức xoa mắt, khiến nước mắt rơi càng nhiều! Rất nhanh đôi mắt đã sưng đỏ!
Phong Niệm Trần tước vũ khí đầu hàng: "Được rồi, được rồi, ta dẫn muội đi cùng được không! Tổ tông của ta ơi, muội đừng khóc nữal"
Mỗi lần không chiếm được thứ gì liền khóc!
Nàng là trẻ con sao?
Ôn Nhiên nhếch miệng cười: "Được, ta không khóc! Nước mắt của con gái không dễ rơi, nước mắt giá trị như bạc! Không khóc nữal"
Chừa chút nước mắt lần sau dùng!
Khóc hết một lần, lần sau khóc không ra thì phải làm thế nào bây giờ?
Phong đại ca sợ nhất là khi mình khóc!
Một khi đã rơi nước mắt thì cái gì cũng đồng ý!
Khóe miệng Phong Niệm Trân nhếch lên!
Lúc nãy ai nói bản thân lừa nàng?
Bây giờ lại bảo nước mắt của con gái không dễ rơi?
Ôn Nhiên cởi tay nải trên người mình xuống, tay nhỏ của nàng vỗ vỗ tay nải, đắc ý dào dạt nói: "Phong đại ca, ta đã lấy hết tất cả bò khô mà Tam tỷ để dành cho Thập Thất ca!"