Chương 920: Mỗi Người Có Tính Toán Riêng
Chương 920: Mỗi Người Có Tính Toán RiêngChương 920: Mỗi Người Có Tính Toán Riêng
Ôn Uyển vội vàng lên xe ngựa rời đi.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua lỗ kim trên đầu ngón tay.
Nàng đặt ở trước chóp mũi ngửi.
Vạn Quân lo lắng nhìn nàng một cái: 'Quận chúa, ngân châm có bôi độc sao?"
Ôn Noãn lắc đầu: "Không có."
Không có độc? Vạn Quân nghi hoặc.
"Nàng nhất định là cố ý!"
Ôn Noãn gật đầu: 'Ừ'"
"Quận chúa, sao ngươi lại để nàng làm như vậy?"
"Dù sao cũng phải biết rốt cuộc nàng ta đang tìm thứ gì ở trên người ta, đúng không?”
Vạn Quân nghĩ đến việc nàng ta cất khăn đi, máu?
Muốn máu làm gì?
Dù sao tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
Trong lòng Vạn Quân dâng lên một dự cảm không tốt.
Không được, phải nói việc này cho chủ tử.
Chắc là Tuệ An quận chúa không biết vu thuật ở Nam Cương lợi hại như thế nào!
Dù là việc nghịch thiên sửa mệnh chỉ có ở trong truyên thuyết cũng có thể làm được.
Ôn Uyển trở lại phủ Đại hoàng tử, đưa chiếc khăn tay có dính máu đến trong tay Đại hoàng tử phi.
Đại hoàng tử phi nhìn màu đỏ tươi trên chiếc khăn tay màu trắng, cười nói: "Xác định là máu Tuệ An quận chúa sao?"
Ôn Uyển gật đầu: "Tuyệt đối không sai, là ta tự mình lấy ở trên đầu ngón tay nàng."
Đại hoàng phi nghe vậy thật ra có chút kinh ngạc: "Tuệ An quận chúa có võ nghệ cao cường, sao ngươi có thể tới gân nàng?”
Bà ta cũng biết quan hệ giữa hai người này không tốt.
"Hôm nay là ngày bà nội của Tuệ An quận chúa cùng hai vị đường muội của ta trở lại huyện Ninh Viễn, thiếp thân tới đưa tiễn bọn họ từ sáng sớm, tranh thủ cơ hội kéo gần quan hệ, sau đó hẹn Tuệ An quận chúa đi ra ngoài hội tụ.
Thiếp thân nghĩ Tết Đoan Ngọ sắp đến nên đưa tặng mỗi người bọn họ một cái túi thơm, không ngờ bên trong túi thơm của Tuệ An quận chúa có một cái kim, chắc là do tú nương không cẩn thận để quên.
Khi Tuệ An quận chúa cầm lấy không cẩn thận đâm phải tay, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, chẳng qua bởi vậy cũng có thể thấy được ngay cả ông trời cũng đang giúp đỡ Đại hoàng tử phi."
Việc này đương nhiên không phải chó ngáp phải ruồi, là tối hôm qua nàng ta thấy một cái nha hoàn đang thêu túi thơm, không cẩn thận bị kim đâm đến đầu ngón tay, cho nên nàng ta mới nghĩ đến biện pháp này!
Bị kim đâm cũng chưa chắc đã chảy máu, phải đâm sâu mới được.
Chẳng qua không thể nói việc này với Đại hoàng tử phi, miễn cho bà ta cho rằng chính mình tâm cơ sâu đậm.
Dùng lý do chó ngáp phải ruồi, ông trời cũng giúp đỡ Đại hoàng tử phi để ám chỉ những việc Đại hoàng tử phi đang làm đều là thuận theo ý trời.
Như vậy vừa có thể lấy lòng Đại hoàng tử phi, lại duy trì hình tượng của chính mình, thật tốt!
Đại hoàng tử phi nghe vậy thì cho nàng ta một ánh mắt tán thưởng, trên mặt đều là đắc ý.
Ông trời đương nhiên là đang giúp đỡ bọn họ, tướng công và nhi tử của bà ta đều được ông trời sắp xếp làm trưởng tử đích tôn, trưởng tôn của Hoàng Thượng, thật sự là đứa con do trời cao lựa chọn!
Chẳng qua bà ta lại là không tin cây châm kia là tú nương không cẩn thận để quên.
Chỉ sợ đây là biện pháp mà Ôn Uyển nghĩ ra được!
Có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, nói ngày đó nàng ta không có tính kế con trai của mình thì bà ta không tinl
Đại hoàng phi cười gật gật đầu: "Làm rất tốt! Nếu như việc này thành công, sẽ không thiếu công lao của ngươi! Nhớ kỹ hầu hạ đại hoàng tôn thật tốt, khi thời cơ đến, ta sẽ nâng phân vị cho ngươi!"
Đến lúc đó nên thăng tiên!
Ôn Uyển khiêm tốn nói: "Đây là việc thiếp thân nên làm, không dám nhận công lao, có thể ở bên cạnh đại hoàng tôn đã là ban ân lớn nhất đối với thiếp thân, thiếp thân đã rất thỏa mãn!"
Đại hoàng tử phi vừa lòng với sự thông minh của nàng ta, biết địa vị của chính mình!
Lúc này cung nữ tới báo tin: "Đại hoàng tử phi, phu nhân Công Bộ thượng thư mang theo Hoàng cô nương tới chơi.
Đại hoàng tử phi nghe vậy trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt lại không hiện ra: "Truyền!"
Nói xong, bà ta lại nói với Ôn Uyển: "Ngươi lui ra đi!"