Chương 94: Đại Ca Tốt
Chương 94: Đại Ca TốtChương 94: Đại Ca Tốt
Bán ốc xào không phải là giải pháp lâu dài, món này làm cũng đơn giản, sẽ có người người học được cách làm nhanh thôi.
Hôm nay nghe một bà lão nói đầu thị trấn đã có người bán, ba văn tiền hai chén, chẳng qua ăn vào có chút vị bùn, không ngon như nhà nàng, cho nên bà ấy không mua.
Hiện tại có người nguyện ý dùng bạc mua, năm mươi lượng quả thực rất nhiều, có thể nhiều chút bạc tất nhiên là tốt.
"Nha đầu cháu quả nhiên sảng khoái. Đây là ngân phiếu năm mươi lượng. Cháu đi với ông đến tửu lầu dạy cho đầu bếp làm ốc xào được không?" Ông lão lấy ra một tấm ngân phiếu năm mươi lượng đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhận lấy cất đi: "Được, cảm ơn lão gia gia. Chờ mấy người đang xếp hàng mua xong, chúng cháu sẽ đi với ông qua đó, hiện tại bọn họ xếp hàng chờ đã lâu."
"Đây là tự nhiên, hay là ông mua hết toàn bộ ốc nước ngọt. Ông ở bên cạnh chờ các cháu". Đường Bỉnh Quyền liền đứng ở bên cạnh nhìn.
Phía sau còn có bảy tám người xếp hàng, Ôn Gia Thụy cùng Ôn Noãn lưu loát đưa cho bọn họ ốc nước ngọt dùng lá sen gói lại.
Khi chỉ còn lại hai người, Ôn Gia Phú cùng Ôn Ngọc đi tới.
Ôn Gia Phú ra vẻ kinh ngạc nói: "Tứ đệ, thì ra đệ ở đây bán ốc nước ngọt. Vậy thật là tốt quá!"
Thật tốt? Tốt cái gì? Ôn Noãn nhướng mày.
Ôn Gia Thuy thấy người tới, nhưng sắc mặt nhàn nhạt: "Đại ca, có việc gì không?"
Đối với người tính kế con gái mình, cho dù là huynh đệ ruột thịt thì ông cũng không nhiệt tình nổi.
Ôn Gia Phú làm như không nhìn thấy Ôn Gia Thuy không vui, nhiệt tình nói: 'Không có việc gì thì không thể đến xem đệ sao? Chẳng qua đại ca lần này thật sự có chuyện muốn tìm đệ. Tứ đệ, gần đây đệ bán ốc xào rất khái Người tới tửu lầu của huynh ăn cơm có đôi khi sẽ hỏi huynh là có bán món ốc xào này không đấy!"
"Cũng tạm, mọi người ăn chút mới mẻ." Ôn Gia Thuy nhàn nhạt nói.
"Đệ không cần phải khiêm tốn, khách ở chỗ huynh đều khen ốc xào của đệ không dứt miệng! Hôm nay huynh tới đây tìm đệ chính là muốn lấy công thức. Xem ở tình cảm huynh đệ, đại ca cho đệ một lượng bạc! Bình thường người khác bán công thức cho huynh, huynh chỉ cho 500 văn mà thôi!"
Ôn Ngọc mang mũ có rèm che khuất mặt, ở bên cạnh chua ngoa nói: "Cha, cũng chỉ có cha nhớ tình nghĩa huynh đệ, còn đưa bạc. Người khác làm gì xem cha là đại ca! Nếu như con là đệ đệ thì công thức món kia con đã không cần thu bạc mà trực tiếp tặng cho cha rồi!"
Ôn Noãn không nhịn được bật cười: "Cảm ơn đại bá chăm sóc, nhưng mà nhị đường tỷ đã nói thứ rác rưởi này không thể bước lên tửu lầu sang trọng thanh nhã! Cho nên không bán."
Ôn Ngọc đỏ mặt, cảm thấy bị Ôn Noãn đánh vào mặt! Con tiện nhân chết tiệt này ở đâu cũng có mặt! Lo lắng không ai nhận ra nàng ta sao?
May mắn mình đeo mũ có rèm!
"Tôi có nói sao? Nói hươu nói vượn! Ăn nói bừa bãi!"
Ôn Ngọc hơi hếch cằm, qua chiếc mũ có rèm liếc Ôn Noãn một cái, nói: "Tôi nói cho cô, một lượng bạc đã rất nhiều! Nếu không phải xem ở tình nghĩa huynh đệ, cha ta tưởng muốn chăm sóc các ngươi một chút thì cho các ngươi 500 văn là đủ rồi! Nhanh đưa công thức món ăn đây, bằng không qua thôn này liền không có cửa hàng này đâu!"
"Phốc!" Lúc này, Đường Bỉnh Quyền thật sự không nhịn được cười: "Quả nhiên là là huynh đệ tốt! Hôm nay tôi thật sự học được thêm kiến thức!"
"Theo như tôi được biết, công thức của mỗi món ăn ít nhất phải từ ba đến bốn mươi lượng. Trả một lượng bạc liền ra vẻ thi ân. Ôn huynh, huynh đệ của huynh thật sự quá biết chăm sóc, quả nhiên là huynh đệ tốt! Có tình có nghĩa!"
Đường Binh Quyền nói xong còn dựng thẳng ngón tay cái với Ôn Gia Phú.
Mọi người đang xếp hàng đều khinh bỉ nhìn Ôn Gia Phú.
Ánh mắt kia thật là... Làm người không chỗ dung thân.
Ôn Gia Phú kinh doanh một trong những tửu lầu tốt nhất trong trấn trên, từ trước đến nay luôn được mọi người hâm mộ, làm sao có thể chịu được điều này! Cho dù ông ta có da mặt dày thì cũng không khỏi đỏ mặt: "Ông chủ Đường, chuyện này liên quan gì tới ông? Tình nghĩa huynh đệ chúng tôi có thể tính được bằng bạc sao?"