Chuong 930: Toi Quan Doanh
Chuong 930: Toi Quan DoanhChuong 930: Toi Quan Doanh
Cho nên đừng nói cho Tuệ An quận chúa làm quần áo trong một năm! Làm mười năm đều được!
Lâm ngự sử: '..."
Lần đầu tiên Lâm ngự sử bị nhiều người vây công như vậy!
Lần đầu tiên bị người ta nói đến mặt đỏ tai hồng, thông thường đều là ông ta nói người ta đến nỗi mặt đỏ tới mang tail
Lâm ngự sử nghĩ đến cái gì, ông ta cảm thấy ông ta đã trúng phải kế châm ngòi ly gián của người nào đói!
Ông ta là người rất cố chấp, chuyện chưa làm thành thì luôn muốn làm thành.
Lần trước không thành công, Hoàng Thượng, Cẩn Vương đều che chở Tuệ An quận chúa, trong lòng ông ta tức giận bất bình vẫn còn chưa tan đi.
Cho nên nghe thấy Tuệ An quận chúa lại để nha hoàn huấn luyện nữ binh, ông ấy đã không nghĩ quá nhiều.
Đừng để ông ta biết ai đào hố khiến ông ta nhảy!
Ông ta sẽ phun chết hắn!
Ôn Noãn không biết gì về những chuyện này, giờ phút này nàng đang mang theo đội ngũ thật dài vận chuyển lương thực đi đến trước quân doanh.
Đồng hành còn có Ôn Hinh.
Vốn dĩ Ôn Hinh muốn mang theo Lâm Đình Nhã, nhưng mà Lâm Đình Nhã từ chối.
Nàng ấy sợ bản thân vừa câm vừa điếc, sẽ làm đại ca mất mặt, sẽ hại đại ca mình bị người khác cười nhạo.
Ôn Hinh nghĩ đến nàng ấy tương đối nhạy cảm, hai ngày gần đây mới tốt lên một chút.
Nhưng người quân doanh đều là đại nam nhân, chắc là khá sơ ý, lo lắng bọn họ nói lời vô tâm làm tổn thương đến nàng ấy nên cũng không kiên trì.
Đội ngũ đưa lương quá dài, cho nên đi khá chậm, các nàng từ trời chưa sáng liên xuất phát, đi hết hơn hai canh giờ mới đến!
Người vận chuyển nguyên liệu gói bánh chưng, là mượn từ Ngũ Thành Binh Mã Tư, đều là binh lính hôm nay vừa lúc được nghỉ tắm gội.
Khi đại đội ngũ đi vào quân doanh, Lâm Đình Hiên mang theo binh lính làm xong việc sớm.
Lâm Đình Hiên thấy các nàng tới, lập tức tiếp đón binh lính: "Các ngươi nhanh chóng đi hỗ trợ dỡ đồ vật xuống!"
Bọn lính đã sớm biết hôm nay sẽ được phát bánh chưng, mọi người vô cùng chờ mong.
Có trời mới biết, sau khi đi vào quân doanh thì đã bao nhiêu năm rồi bọn họ chưa từng ăn bánh chưng!
Có một số binh lính xuất thân từ gia đình nghèo cũng chưa từng được ăn qua bánh chưng trước khi tiến vào quân doanhI
Bởi vì sản lượng gạo nếp thấp hơn so với gạo tẻ, nên dân chúng nghèo nàn ít khi chịu lấy ruộng ra để trông gạo nếp.
Mà quân doanh chính là ăn cơm tập thể, nên không thể nào chuẩn bị bánh chưng cho binh lính.
Gói bánh chưng rất phiên phức, còn binh lính hậu cần thì rất bận rộn.
Cho nên khi mọi người biết được chuyện này đã vô cùng mong đợi! Lâm Đình Hiên vừa nói ra đã có vô số binh lính chạy qua như ong vỡ tổ.
Đông người, nhiều sức, mọi người phân chia công việc phối hợp với nhau rất nhanh, các binh linh ngâm mấy chục ngàn cân gạo nếp sau đó dựng bếp tạm thời bắt đầu nấu đậu xanh cho mềm, cũng lá được nấu mềm để gói.
Lá còn tươi cạnh rất sắc bén, dễ cắt vào tay, cho nên phải nấu mềm rồi lại rửa sạch mới có thể không làm tay bị thương.
Cho nên bên ngoài quân doanh có một con sông, có thể thấy rất nhiều binh lính đang ngồi xổm nơi đó cầm dây xơ mướp hoặc khăn vải đến rửa lá, đem tro bụi trên lá lau sạch sẽ!
Một lúc lâu sau, lá rửa xong, gạo nếp cũng đã ngâm xong, thịt ba chỉ với lớp mỡ mỏng cũng đã được ướp, đậu đỏ cùng đậu xanh thì xay nhuyễn, lòng đỏ trứng muối tất cả đều đã chuẩn bị tốt, Ôn Noãn cùng Ôn Hinh bắt đầu dạy mọi người cách gói bánh chưng.
Mỹ nhân làm chuyện gì cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
Ôn Noãn xinh đẹp nhưng mọi người không dám dòm ngó đến, bởi vì chuyện tuyển võ lần trước, tất cả binh lính ở quân doanh đều đã biết rõ Ôn Noãn, cũng biết Ôn Noãn tương lai sẽ là Vương phi của Nạp Lan Cẩn Niên!
Để ý đến Vương phi, đây là thấy cái đầu đã ở trên cổ mình quá lâu rồi hay sao!
Nhưng mà Ôn Hinh thì khác.
Khuôn mặt của Ôn Hinh so với Ôn Noãn cũng chỉ hơi kém một chút.
Đơn gian là do khí thế của Ôn Noãn quá mạnh, khiến người ta không thể lướt qua được!
Nhưng mà nếu để Ôn Hinh ở bên ngoài thì chắc chắn cũng là một đại mỹ nhân đẹp mắt!