Chương 932: Ăn Ngon Quá
Chương 932: Ăn Ngon QuáChương 932: Ăn Ngon Quá
Nhiều người cùng làm bánh chưng như vậy, một người gói được mấy cái bánh nên rất nhanh đã gói xong.
Tuy hình dáng của mấy gói bánh chưng do binh linh gói khó có thể diễn tả hết bằng một lời, còn bị chảy gạo ra ngoài, nhưng mọi người đều vui vẻ!
Một lúc sau, bánh chưng cuối cùng cũng được hấp xong!
Mỗi người đều được chia cho hai cái, còn có bao nhiêu thì phải xem ai nhanh tay hơn!
Cho nên mọi người cũng không sợ nóng, hương thơm khiến bọn họ ăn như hổ đói!
"Ăn ngon quá, đây là lần đầu tiên ta được ăn bánh chưng!"
"Hóa ra hương vị bánh chưng là như thế này! Ăn ngon quá! Ta thích ăn nhất là phần thịt mỡ! Bỏ vào miệng đã tan, mềm mà không ngán! Thơm!"
"Đây cũng là lần đầu tiên ta ăn bánh chưng! Ăn thật ngonl"...
Ôn Noãn cười ha ha nói: "Vậy năm sau lại tiếp tục mời mọi người đến ăn! Chờ đến khi tới trung thu, chúng ta lại làm bánh trung thu ăn!"
Các binh lính nghe vậy đều hoan hôi!
Một vị lão tướng quân tức giận nói: "Các ngươi thật thiếu phép tắc! Chỉ lo ăn mà ngay cả một lời cảm ơn Tuệ An quận chúa cũng không có?”
Lúc này các binh lính mới giật mình nhận ra, bọn họ vẫn chưa có cảm ơn Tuệ An quận chúa!
Một đám binh lính phía trước nháy mắt đã quỳ một gối xuống, ôm tay hành lễ, nói: 'Cảm ơn Tuệ An quận chúa!"
Ngay sau đó những binh lính phía sau cũng quỳ một gối xuống, cao giọng hô to: "Cảm ơn Tuệ An quận chúa”
Hơn mười vạn binh lính, từng người từng người quỳ xuống, giống như sóng biển màu đen.
Một tiếng hô to vang tận mây xanh, văng vắng bên tai thật lâu!
Cảnh tượng vô cùng rung động!
Ôn Noãn vẫy tay: "Mọi người khách khí rồi! Đây là điều nên làm, mọi người bảo vệ quốc gia, ngày đêm thao luyện rất vất vả! Nạp Lan quốc có thể phát triển mạnh, quốc thái dân an đều do các người không ngừng nỗ lực ngày đêm giữ thành để đổi lấy! Hoàng thượng ghi nhớ công lao của mỗi người, chỉ là Hoàng thượng bận rộn mỗi ngày không thể tự mình đến đây!
Ta là Tuệ An quận chúa cùng Tướng quân do Hoàng thượng thân phong, có lòng thay Hoàng thượng chăm sóc cho mọi người có một tết đoan ngọ vui vẻ!"
Từ xưa đến nay công cao chấn chủ, lòng quân khó dò, Ôn Noãn không muốn Hoàng thượng nghỉ ngờ vô căn cứ, nên nàng cũng không quên nịnh bợ Hoàng thượng một chút.
Ôn Noãn cũng rất kính nể những người ngày đêm giữ vững chức vụ, trông coi bảo vệ quốc gia và vì vô số dân chúng mà mang trọng trách đi trước.
Với năng lực trong phạm vi của mình, nàng chỉ hy vọng có thể làm được cho bọn họ một chút gì đó!
Chuyện này không phải vì để đoạt công lao.
Chỉ là Ôn Noãn cảm thấy đương kim Hoàng thượng cũng thật sự rất tốt, nên mới có thể làm vậy.
Các binh lính nghe Ôn Noãn nói Hoàng thượng vẫn luôn nhớ đến bọn họ, trong lòng lại cảm động, cảm thấy mồ hôi và máu đã chảy ra của mấy năm nay đều đáng giá!
Binh lính hô lớn: "Cảm ơn Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
Những binh lính này, mỗi ngày đều ở nơi đây khổ luyện, khi có chiến sự thì xông lên tiền tuyến trước tiên cũng không sợ chết, đầu rơi máu chảy để bảo vệ quốc gia chính là bọn hol
Khi xảy ra lũ lụt, bọn họ khiêng bao cát chống lũ, nhảy vào con sông chạy xiết như mãnh thú để cứu người cũng là bọn hol
Khi xảy ra nạn lở tuyết, bất chấp trời đông giá rét, địa hình hiểm trở, tay đào tuyết đến chảy máu, thân thể đã đông cứng vẫn đi cứu người cũng chính là bọn hol
Tóm lại, cho dù có đại nạn gì đều sẽ có bọn hol
Chuyện mùng một tết phải ra ngoài cứu dân chúng bị tuyết đọng lại đè trúng là chuyện thường xuyên.
Những ngày lễ, những giờ phút vui vẻ cũng không liên quan gì đến bọn hol
Đổ máu rơi lệ, vừa khổ còn mệt hay những thời khắc nguy hiểm thì không thể thiếu bọn hol
Nhưng mà ai sẽ thật sự xem trọng bọn họ, quan tâm bọn hol