Chương 936: Nhìn Thấy 2
Chương 936: Nhìn Thấy 2Chương 936: Nhìn Thấy 2
Ôn Hinh nôn nóng: "Đình Nhã muội muội, muội có thể nhìn thấy không?"
Lâm Đình Nhã lấy lại tinh thần, nhìn về phía Ôn Hinh.
Mày ngài, mắt như quả hạnh, làn da nõn nà, trong sáng như hoa mùa xuân!
Đây là thê tử chưa cưới của đại ca.
Là tẩu tử tương lai của nàng ấy, mấy ngày nay sợ nàng ấy buồn, người này đã thường xuyến đến nói chuyện với nàng ấy.
Tuy không đẹp đến mức động lòng người như Tuệ An quận chúa.
Nhưng tuyệt đối vẫn được cho là tuyệt sắc mỹ nhân!
"Ôn Hinh tỷ tỷ rất xinh đẹp, đại ca của muội đúng là có phúc khí!" Trong trí nhớ của nàng ấy, dáng vẻ trước đây của đại ca là ngăm đen, làn da kia gần giống màu tóc, thật sự không thể xem là đẹp.
Ôn Hinh: "..."
Da mặt Ôn Hinh có hơi mỏng, người khác khen nàng một lần, nàng đều sẽ không kiềm chế được mà đỏ mặt!
Lâm Đình Nhã lại nhìn về phía Ngô thị: "Ngô thẩm thẩm."
Sau đó nhìn về phía Ôn Nhu: "Ôn Nhu tỷ tỷ, không ngờ các tỷ đều đẹp như vậy, rất giống Ngô thẩm thấm'.
Ngô thị nghe lời này cũng nở nụ cười: "Ha ha, miệng của Đình Nhã thật ngọt! Thấy được là tốt rồi, buổi tối hôm nay Đình Hiên trở về, biết được chuyện này chắc chắn sẽ rất vui mừng!"
Thải Hồng ở bên cạnh vỗ ngực của mình: "Tiểu thư, tiểu thư xem em là ai! Em là ai?"
Lâm Đình Nhã nhìn về phía nàng, cười nói: "Ngươi là Thải Hồng, mấy năm nay đã khổ cực cho ngươi rồi!"
Thải Hồng lập tức xua tay, nói: 'Không khổ cực, không khổ cực! Tiểu thư có thể thấy lại ánh mặt trời đã là điều rất tốt!"
Thài Hồng nói xong mắt cũng phiếm đỏ.
Mắt của Lâm Đình Nhã cũng đỏ lên, không biết đã nghĩ đến cái gì mà đáy lòng xúc động.
Ôn Noãn lấy ra một cái che mắt mới tinh cho Lâm Đình Nhã, cẩn thận dặn dò: "Đình Nhã tỷ tỷ, mắt của tỷ vừa mới hồi phục không lâu, không nên sử dụng quá độ, cũng không được nhìn thẳng vào ánh mặt trời, ánh sáng ấy rất dễ làm hư mắt. Không được khóc vì cũng sẽ làm mắt bị thương.
Ngoài ra tốt nhất tỷ nên để cho mắt nghỉ ngơi nửa canh giờ. Thời điểm nghỉ ngơi tỷ mang cái che mắt này là được.
Khi đến buổi tối, tỷ đem gói thuốc này nhét vào trong đồ che mắt, đắp nửa canh giờ là được. Thuốc này có thể giảm bớt mệt nhọc của mắt, trợ giúp giấc ngủ."
"Được! Cảm ơn Tuệ An quận chúa." Đình Nhã nhận lấy, cũng thu lại suy nghĩ, cười nói.
Ngô thị thấy vậy cũng nhân tiện nói: "Được rồi, chúng ta cũng đi ra ngoài đi! Mắt của Đình Nhã vừa mới tốt lên, để nàng nghỉ ngơi tốt một chút!"
Vì vậy tất cả mọi người đều đi ra ngoài
Chờ sau khi mọi người rời đi, Lâm Đình Nhã đánh giá căn phòng mình đang ở, căn phòng được trang trí rất ấm áp, tất cả gia cụ đều là loại mới, đây là phòng ở tốt nhất mà nàng ấy gặp qua.
Gia cụ được đặt trong phòng cũng rất hợp lý, dễ dàng cho nàng ấy có thể đi lại khi không nhìn thấy, hơn nữa trên đất còn trả một tấm thảm đặc biệt.
Trước đó khi nàng ấy không nhìn thấy, chỉ cần đi ở trên tấm thảm này thì nàng ấy sẽ không bị vấp. Trên bàn tròn còn đặt một ít hoa quả còn mới.
Đi vào Thế Xương hầu phủ, đây là lần đầu tiên nàng ấy được nếm qua món ăn ngon như vậy, cũng là lần đầu tiên nếm thử trái cây thơm ngon, lần đầu tiên đủ ngủ trên chiếc giường mềm mại như thế này, và cũng là lân đầu tiên được mặc quần áo thoải mái như vậy.
Lần đầu tiên nàng ấy cảm nhận được sự quan tâm chân thành ngoài đại ca ral
Nàng ấy nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ, lân đầu tiên nàng ấy cảm thấy có hy vọng.
Khi sập tối, Lâm Đình Hiên chạy vê.