Chương 97: Tới Nghiện Rồi
Chương 97: Tới Nghiện RồiChương 97: Tới Nghiện Rồi
"Bán rồi ạ, bán được 550 lượng". Trên đường không có người, Ôn Noãn liền nói ra.
Ôn Gia Thuy không ngờ tới có thể bán được: "550 văn cũng không ít, nhiều hơn mấy thùng ốc nước ngọt, không đúng, Noãn nhi, con vừa rồi nói năm cái gì?"
Ôn Gia Thuy đang đẩy xe trực tiếp dừng lại nửa đường.
"550 lượng nha. Con cảm thấy đã bán rẻ, 600 lượng cũng có thể bán ral
Xe đẩy thiếu chút nữa lao xuống bờ ruộng!
Ôn Noãn sợ tới mức vội túm lấy nó.
Ngay sau đó, Ôn Noãn cảm thấy chiếc xe có chút lơ lửng, nàng liền bám chặt vào bên xe, thực sự lo lắng rằng Ôn Gia Thuy sẽ đem xe đẩy vào trong sông.
Hai bên đường đều là đồng ruộng. Rất nguy hiểm.
Rất nhiều thôn dân đang khí thế ngất trời thu hoạch lúa ngoài ruộng.
Ôn Vĩnh Phúc mới vừa cắt xong một ít lúa, lười nhác vươn vai, vừa lúc thấy Ôn Gia Thuy đẩy xe đi qua, không nhịn được nâng cao giọng hỏi: "Gia Thụy, bán hết nhanh vậy sao, kiếm lời được không ít bạc phải không?"
Trước hai ngày thấy cả nhà bọn họ thấy nhà họ sờ soạng ốc. Tưởng nghèo đến mức phải mò ốc nước ngọt để ăn, sau lưng còn cười nhạo.
Không ngờ tới người ta là bán ốc xào, lại còn bán khá tốt, ngày nào cũng mang ba xe đẩy đi bán, tổng cộng bán được mười mấy thùng ốc nước ngọt, vậy thì phải kiếm được bao nhiêu bạc?
Hắn ta đều có chút đố ky.
Đáng tiếc bà nương nhà hắn làm ốc nước ngọt khó ăn muốn chết!
Rất nhiều thôn dân nghe vậy đều dừng việc trong tay nhìn qua, sôi nổi hỏi Ôn Gia Thuy bán được không, kiếm được nhiều không.
"Chỉ là kiếm chút tiền vất vả mà thôi, mọi người cũng biết nhà tôi còn không có nổi phòng ở, sắp đến mùa đông rồi, tôi cũng không muốn tìm cách kiếm chút tiền xây nhà!"
Mọi người nghe xong sôi nổi tỏ vẻ khi nào xây phòng nhất định sẽ đến giúp đỡ.
Ôn Gia Thuy cười đồng ý.
Chờ đến khi bọn họ đi xa, có người lại nói:
"Bán mấy ngày ốc nước ngọt liền muốn xây nhà, quá ngây thơ. Xây nhà cũng không dễ như vậy. Hơn nữa, xong ngày mùa thì ai sẽ mua ốc nước ngọt ăn chứ”.
"Đúng vậy! Bán ốc nước ngọt kiếm đủ bạc mua thuốc cho ôn thần nhà hắn là đã tốt lắm rồi!"
"Chỉ cần vị ôn thần nhà hắn chưa chết, Ôn Gia Thuy đời này sẽ không xây nổi nhà. Ôn thần bệnh cả đời, cho dù có nhiều bạc thì cũng là ném đá trên sông! Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, người một nhà đem ôn thần cung phụng như bảo bối! Nếu như ném vị kia vào sau núi, nhà hắn hiện tại có khi đã tốt hơn!"
"Đúng vậy, năm đó của hồi môn của Vương thị rất phong phú, cuộc sống đứng đầu toàn thôn, ai không hâm mộ đỏ mắt, hiện tại lại là nhà nghèo nhất thôn!"
"Tôi đoán, cả gia đình này e rằng không vượt qua nổi mùa đông..."
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ thảo luận sôi nổi.
Ôn Vĩnh Phúc nghe vậy cũng cảm thấy đúng, hắn ta sao lại có thể đi đố ky một gia đình nghèo nhất thôn, một ngày kiếm được mấy văn tiên được chứ? Loại người này có thả cũng không bay xa được!
Họ không biết thôn dân nói gì, có biết cũng không quan tâm, cũng không có thời gian để quan tâm, sống tốt cuộc sống của chính mình mới là tốt nhất.
Cho nên khi hai người vừa về đến nhà, Ôn Gia Thuy lại vội vàng đi giúp Ngô thị mò ốc.
Không thể đi trấn trên bán tiếp, nhưng bọn họ đã nói với ông chủ Đường, mấy ngày mùa còn lại sẽ tiếp tục bán ở trong thôn.
Bán ở trong thôn cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của tửu lầu, ông chủ Đường không nói hai lời liền đồng ý.
Ôn Gia Thuy đi đường vẫn có chút lâng lâng, khi đi ra ngoài thậm chí còn đâm đầu vào cửa sân.
Ôn Noãn bật cười, sau đó lắc đầu, vén tay áo bắt đầu nấu cơm.
Cách đó không xa, Nạp Lan Cẩn Niên, Phong Niệm Trần mang theo một sói một ưng chậm rãi đi tới, vừa lúc thấy Ôn Gia Thuy đập đầu vào cửa sân, sau đó nhanh chóng chạy xa.
Phong Niệm Trần: "Tên ngốc kia là ai vậy, sao lại ngốc như vậy?"
Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì, chỉ là có hơi ngạc nhiên trước sự kích động của Ôn Gia Thuy, đây là gặp được chuyện tốt gì sao?
Nạp Lan Cẩn Niên mang theo Phong Niệm Trần đi vào nhà Ôn Noãn.
Ôn Noãn thấy Nạp Lan Cẩn Niên và Phong Niệm Trần đều tới, có chút đau đầu: "Sao các huynh lại tới đây?"
Tên này tới nghiện rồi sao?