Chương 962: Nghi Ngờ
Chương 962: Nghi NgờChương 962: Nghi Ngờ
Cả nhà Ninh gia đột nhiên cúi đầu cảm ơn Ôn Noãn: "Cảm ơn Tuệ An quận chúa đã cứu mạng."
Ôn Noãn cũng vội tránh: "Ninh bá phụ, Ninh bá mẫu, các người cũng đừng quá khách khí, đây là chuyện nên làm.”
Ngô thị cũng vội nói: "Không cần, không cần, đều là người một nhà, cần gì làm như vậy!"
Ninh mẫu lôi kéo tay Ngô thị: "Không có Tuệ An quận chúa, không có cả nhà của bà thì sẽ không có chúng tôi hôm nay."
Nếu không nhờ Tuệ An quận chúa thì cả nhà bọn họ đều tan cửa nát nhà!
Ngô thị: "Ninh phu nhân đã nói quá lời! Chúng ta sẽ sớm trở thành người một nhà, giúp đỡ lân nhau, đồng tâm hiệp lực là chuyện nên làm."
Ninh mẫu nhìn về phía Ôn Nhu, đại ân đại đức không thể nào báo đáp này về sau chỉ có thể đối xử với Ôn Nhu tốt gấp 10 lần, khiến cho nàng ở nhà phu quân cũng giống như ở nhà mẹ đẻ.
Không cần nói quá nhiều lời, nói nhiều sẽ rất giả dối.
Người của hai nhà còn nói một vài chuyện khác, Ninh mẫu cùng Ôn Nhu thảo luận về loại vải mới, Ninh phụ, Ninh Hoài Ngọc đang cùng Ôn Gia Thụy nói về chuyện triều đình, vô cùng náo nhiệt.
Ôn Noãn như nghĩ đến cái gì nên hỏi Ninh Hoài Ngọc: "Chuyện thi đấu thuyền rồng của Hoàng thượng ở tiết đoan ngọ, có bao nhiêu người biết? Tại sao lúc đó Tạ Đằng Phi lại không bảo vệ Hoàng thượng? Trước khi thuyền lật, hắn ta có hành động gì khác lạ không?”
Tạ Đằng Phi làm ngự tiền tứ phẩm đới đao thị vệ, hắn ta phải nên là người ở bên cạnh bảo vệ Hoàng thượng mới phải.
Hoàng thượng gặp chuyện không may, khi ấy hắn ta đã đi đâu?
Ngày hôm qua rất loạn, bọn họ cũng không nghĩ được gì, chỉ hôm nay khi thấy Ninh Hoài Ngọc nàng mới nhớ ra.
Ninh Hoài Ngọc suy nghĩ: "Tạ thị vệ không có hành động gì khả nghi, vào giây phút thuyền lật úp hắn ngã sang mạn thuyền bên kia, ta đã nhìn thấy hắn chạy đến cứu Hoàng thượng, sau đó thân thể bị quái vật sông đánh bay đi, bị nước cuốn trôi xa."
Nhưng mà bản thân hắn cũng cảm thấy hắn ta có thể tránh đi mới phải, có lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều?
Lúc ấy Cẩn vương cũng nhìn thấy.
Ôn Noãn: Lật thuyền chẳng phải lật về một bên sao? Chẳng phải tất cả mọi người cũng nên ngã về một bên hết sao? Vì sao còn có thể ngã sang một bên khác?
"Thủy quái dùng thân thể làm nghiêng thuyền chứ không phải là đuôi của nó sao?
"Nó dùng thân thể." Ninh hoài Ngọc khẳng định nói.
Ôn Noãn nghe vậy đã thầm nghĩ: Cái đuôi của thủy quái linh hoạt, còn thân thể của nó thì không tính là linh hoạt!
Võ công của ngự tiên tứ phẩm đới đao thị vệ mà trốn không thoát?
Nếu ngự tiền tứ phẩm đới đao thị vệ không phải là người của Hoàng thượng thì sao?
Ôn Noãn ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợi
Nhưng mà Ôn Noãn không có tận mắt nhìn thấy, nên cũng không đoán được tình huống ngay lúc đó.
Có lẽ hành động của người ở trong nước cùng trên mặt đất không giống nhau. Ôn Noãn lại quan tâm một chút tình hình thương vong của những binh lính ngày đó, biết được có mấy binh lính còn nằm ở dưới sông chưa cứu lên được, nàng nhíu mày, không nói gì nữa.
Ninh gia ăn xong bữa cơm trưa sau đó mới cáo từ rời đi.
Bọn họ cũng ba bộn nhiều việc, phải bận rộn chuyện hàng dệt kim ở Giang Hoài, còn bận chuyện chuẩn bị mở xưởng mới.
Và còn phải bận xây một tòa phủ đệ mới cho Ninh Hoài Kiệt cùng Ôn Nhu sau khi kết hôn ở.
Chạng vạng, Cẩn vương phủ.
Nạp Lan Cẩn Niên cho Lâm Phong qua Xương hầu phủ báo một tiếng, buổi tối hôm nay hắn sẽ không trở về ăn cơm.
Khóe miệng Lâm Phong giật giật: Không trở về ăn cơm?
Sao nói giống như Thế Xương hầu là nhà của hắn vậy?
Vậy hiện tại hắn đang ở đâu?
Nhà mẹ đẻ sao?
Tất nhiên Lâm Phong cũng chỉ dám oán thầm, hắn vẫn vội chạy qua đó thông báo.
Nạp Lan Cẩn Niên đã cho người chặt đầu thủy quái xuống, hơn nữa còn hầm một nồi canh lớn, thịt thì băm ra làm vài món ăn.
Canh này hầm một ngày một đêm, những món thịt này cũng nấu đủ sắc, đủ hương, đủ vị!
Nạp Lan Cẩn Niên mang theo đồ ăn tiến cung.
Ở trong cung vừa lúc gặp Tạ Đăng Phi, Nạp Lan Cẩn Niên ra ý bảo Lâm Phong đem cái giỏ thức ăn đưa cho hắn ta: "Phần thưởng của ngươi đã cực khổ bảo vệ Hoàng thượng!"
Nạp Lan Cẩn Niên nói xong đã vội đi đến Tử Thần cung.
Tạ Đằng Phi cầm hộp đồ ăn trong tay: "..."