Chương 971: Từng Người Có Mưu Đồ Riêng
Chương 971: Từng Người Có Mưu Đồ RiêngChương 971: Từng Người Có Mưu Đồ Riêng
Rốt cuộc hiện tại hắn ta chỉ có một nhỉ tử như vậy, nhi tử còn thông minh đáng yêu như vậy!
Chờ mình bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn ta là thật sự muốn lập người nhi tử này làm thái tử.
Ôn Uyển nghe vậy đôi mắt cũng đỏ lên, nàng ta bước lên ôm đại hoàng tôn, cơ thể dán vào hắn ta, gối mặt lên bờ vai của hắn ta, vẻ mặt cảm động nói: "Tằng hoàng tôn có thể được đại hoàng tôn yêu thương như vậy, đúng là phước đức ba đời! Thiếp thân và hài tử bơ vơ không nơi nương tựa, may mắn có đại hoàng tôn yêu thương."
Là thời điểm cần có thêm một đứa bé nữa, chờ người họ Hoàng kia gả lại đây thì mình cũng đã mang thai, đến lúc đó lại thiết kế một chút, làm cho đại hoàng tôn nghĩ là nàng ta muốn hại hài tử trong bụng mình, sau đó ghét bỏ nàng ta...
Mỹ nhân ở trong lòng ngực, làm người ta...
Hôm nay đại hoàng tôn vui mừng, gần đây bận chuyện Tết Đoan Ngọ, đã vài ngày không...
Trong lòng hắn ta khẽ chuyển động, đưa hài tử cho bà vú, xua tay bảo cung nữ lui xuống. ...
Hai người vừa xong việc, cửa phòng đã bị gõ vàng, tiếng nói của một cung nữ vang lên: "Đại hoàng tôn, Quách lão đại tướng quân đến, Đại hoàng tử mời đại hoàng tôn đến thư phòng bàn chuyện!"
Đại hoàng tôn nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo vào rồi vội vàng rời đi.
Quách lão tướng quân và Đại hoàng tử, đại hoàng tôn ở trong mật thất dưới lòng đất bàn chuyện.
Mỗi một bước đi tiếp theo đều là chuyện lớn!
Bọn họ cần cẩn thận tính toán!
Không thể làm sai, hơn nữa còn phải bảo đảm không có một sai sót nào!
Nếu không sẽ là vạn kiếp không phục!
Binh lực, ngân lượng, lương thảo, tất cả đồ vật đều phải chuẩn bị tốt.
Đương nhiên Quách lão tướng quân sẽ không nghĩ chỉ dựa vào một lời đồn là có thể làm Hoàng Thượng tức chết, làm Hoàng Thượng rơi đài, lại nói Nạp Lan Cẩn Niên kia cũng không dễ đối phó.
Sau khi đại hoàng tôn rời đi, Ôn Ngọc mới từ bên ngoài đi vào.
"Tỷ tỷ, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Ôn Uyển xoa bụng, khẽ mỉm cười, nàng ta thật sự rất vui mừng, muốn chia sẻ với người khác một chút, nên ghé vào bên tai Ôn Ngọc, nói với giọng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy: "Ta cách chức vị Thái Tử Phi càng ngày càng gần hơn!"
Ôn Ngọc nghe vậy, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng và nghịch ngợm hành lễ: "Thần muội gặp qua Thái Tử Phil Thái Tử Phi cát tường!"
Ôn Uyển trừng mắt nhìn nàng ta một cái: "Cẩn thận tai vách mạch rừng, việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, biết chưa?"
Giờ phút này Ôn Uyển lại có chút hối hận!
Ôn Ngọc là người không giấu được chuyện, biết sớm thì nàng ta đã không nói với Ôn Ngọc.
Ôn Uyển nhịn không được mà dặn dò nói: 'Muội không được nói gì ra ngoài hết, biết chưa? Chỉ lo vẽ tranh cho tốt, chờ hai ngày nữa tham gia tiệc ngắm lan làm thơ biết chưa? Tỷ đã chuẩn bị thơ rồi, chỉ còn xem muội vẽ! Nhất định phải nhất cử thành danh trong hội thơ, trở thành đệ nhất tài nữ của Kinh Thành!" "Biết rồi ạ, sao muội có thể nói ra ngoài chứ!" Nói lời nào có khả năng bị chém đầu, Ôn Ngọc cũng biết điều này.
"Muội đang chuẩn bị nói với tỷ chuyện này, muội định mấy ngày nay đến vườn hoa hoàng gia quan sát sắc thái của hoa lan. Chỉ có hiểu thấu triệt về hoa lan mới có thể vẽ ra thần thái của nó."
"Ừm, đi đi!"
Phủ Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử nổi giận đùng đùng trở về phủ Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử phi đang ngồi cắm hoa ở trong phòng, thấy Nhị hoàng tử trở về, nàng ta lập tức đứng lên, cởi bao tay bằng vải trên tay, rót một ly trà cho hắn ta, không nhanh không chậm nói: "Uống nước trà hạ hỏa, sao lại tức giận như vậy?”
Nhan sắc của Nhị hoàng tử phi rất bình thường, nhưng giọng nói rất êm tai, giống như hoàng oanh rời cốc.
Nhị hoàng tử nhận ly trà, ngồi xuống một ngụm uống hết nước trà: "Còn không phải bởi vì lão đại, hắn ở Ngự Thư Phòng...
Nhị hoàng tử phi đi theo ngồi xuống, thuận tiện nhìn thoáng qua đại cung nữ hầu hạ bên cạnh.
Cung nữ kia lập tức kêu gọi những người khác đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại, sau đó tự mình canh giữ bên ngoài cửa.
Nhị hoàng tử kể lại những chuyện vừa xảy ra ở trong hoàng cung.
"Chắc chắn là hắn cố ý! Muốn phụ hoàng trách tội ta!"