Chương 998: Ban Một Ly Rượu Độc
Chương 998: Ban Một Ly Rượu ĐộcChương 998: Ban Một Ly Rượu Độc
"Thần nữ từ nhỏ đã uống nhiều thuốc, sau này mỗi ngày đều ăn rau dưỡng sinh cho nên vị máu của thần nữ không giống với người khác, mà màu sắc của vết máu sau khi khô cũng đỏ tươi hơn người khác một chút. Thần nữ không thể biết là máu của ai, nhưng vẫn có thể nhận ra được máu của chính mình."
Hoàng thượng: '. .ˆ
Ông cũng không biết nên nói gì mới phải!
Khoan đã, Hoàng thượng như nghĩ đến cái gì mà sắc mặt cũng thay đổi.
Thập Thất hoàng đệ nghĩ hoàng hậu muốn hại mình, cho nên máu trên khăn có khi nào là máu của ông không?
"Tuệ An quận chúa, ngươi xem giúp tram vết máu trên chiếc khăn tay trong tay ngươi có phải máu của tram không!"
Ôn Noãn: "..."
"Hoàng thượng, thần nữ cũng không lợi hại đến mức có thể nhìn ra được."
Hoàng thượng: "Trẫm là chân long thiên tử, chẳng phải sẽ có long khí sao? Vậy có lẽ máu cũng không giống nhau"
Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên giật giật.
Hoàng huynh thật sự đã xem thứ vừa rồi là long khí tỏa ra hay sao?
Hoàn toàn không biết đó là giả hả?
Ôn Noãn: "..."
Đến lượt hoàng thượng nói đùa rồi!
Hoàng thượng nhìn Ôn Noãn đầy chờ mong.
Ôn Noãn: ".. Hoàng thượng, thần nữ chỉ là người phàm, không có hỏa nhãn kim tinh"
Vẻ mặt Hoàng thượng thất vọng: "Vậy al Không có cách nào biết sao?"
Ôn Noãn thầm oán giận trong lòng: Có, nhưng mà nơi này không có dụng cụ này!
Lúc này, Lâm công công đã đi vào, nói: 'Hoàng thượng, Ninh thị vệ đem theo một cuốn sách xin cầu kiến."
"Tuyên!" Hoàng thượng vội nói.
Ninh Hoài Ngọc đi đến: "Hoàng thượng, thân phát hiện quyển sách này ở trong thư phòng của hoàng hậu, mời người xem qua.”
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Lâm công công.
Lâm công công lập tức nhận lấy, dâng lên cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhận lấy sách, tên quyển sách là Lan Hải Chí.
Ông vừa mở ra, phát hiện bên trong có một tờ giấy được gấp lại, còn có một nơi được dùng bút son khoanh lại.
Là một đoạn giới thiệu về cá sấu ăn thịt người.
Quyển sách này đã ố vàng, chứng tỏ nó đã cực kỳ cũ, còn có những nét vẽ chu sa trong thư, ở dưới ánh nến nổi lên màu vàng!
Loại chu sa này cả Nạp Lan quốc cũng chỉ có một lọ, là tiên hoàng dùng để phê duyệt những tấu chương quan trọng, sau đó còn dùng thừa lại một chút ông cũng không dùng nữa nên thưởng cho hoàng hậu!
Sắc mặt Hoàng thượng tái xanh, đến tận lúc này bằng chứng mà hoàng hậu muốn hãm hại ông đã muốn chất cao như núi! Vậy thì vết máu trên khăn tay kia tám chín phần mười chính là của ông!
Trong lòng hoàng thượng nổi giận.
Ông phất phất tay với Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn: "Các ngươi lui ra đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn đứng dậy cáo luil
Chờ cho hai người rời đi, Hoàng thượng yếu ớt nói với Lâm công công:
"Tiểu Lâm tử, ngươi ban cho Hoàng hậu một ly rượu độc đi."
'Dạt"
"Truyên cho Ngũ Thành Binh Mã Tư, Ninh Hoài Ngọc còn có Cẩn vương đến gặp trâm!"
Vừa rồi ông biết Thập Thất hoàng đệ rất lo lắng cho Tuệ An quận chúa, cho nên mới để hắn đưa Tuệ An quận chúa về phủ.
Hắn làm ầm ï lớn như vậy, thế mà không đến xử lý cùng trẫm, lại muốn trở về ngủ, làm gì có chuyện tốt như vậy!
"Dạ!" Lâm công công lên tiếng vội lui xuống.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên ngồi cùng xe ngựa.
Ôn Noãn nghĩ đến Quách gia, hỏi: 'Huynh đã chuẩn bị tốt rồi sao? Khi nào huynh ra tay?"
Ôn Noãn hỏi không đầu không đuôi, nhưng Nạp Lan Cẩn Niên vừa nghe đã hiểu: "Nhanh thì mười ngày."
Hiện giờ chỉ chờ đại quân, mỗi người vào vị trí của mình.
Điều binh là chuyện cần thời gian.
Còn có, tổ tiên của Quách gia mỗi người đều là người trung thành thẳng thắn!
Có thể nói không có bọn họ, sẽ không có Nạp Lan quốc như ngày hôm nay!
Quách gia không phải muốn động là động, nhưng cũng không thể không nhổ cỏ nhổ tận gốc, nếu không sẽ làm nguội lạnh lòng của các tướng si
Nói thế nào thì hoàng huynh từ trước đến nay đều dùng sự nhân hậu để trị thiên hạ, khiến cho văn võ bá quan đều hết lòng phục tùng.
Hiện tại động vào Quách gia, sẽ có rất nhiều người cầu tình.
Nhưng mà dã tâm của Quách gia hiện tại đã rất lớn, không diệt trừ tận gốc rễ thì không được.
Cho nên, việc này phải xử lý tốt, nếu không sẽ để lại tai họa ngầm.
Trừ khi bọn họ làm trước...