Chương 1000: Mua Thôn Trang 1
Chương 1000: Mua Thôn Trang 1Chương 1000: Mua Thôn Trang 1
Sáng sớm hôm nay Ôn Hinh cùng với Lâm Đình Nhã đi xem thử có mảnh đất hoang nào phù hợp không.
Sáng sớm đi ra ngoài cũng bị tình cảnh đó dọa sợ rồi!
Đây là tiết tấu xét nhà diệt tộc hay sao?
Ôn Noãn vừa ăn sáng vừa giải thích lời ít mà ý nhiều: "Tối hôm qua Hoàng Hậu dùng vu thuật hãm hại Hoàng Thượng, bọn họ cũng bị liên lụy.'
Lâm Đình Nhã nghe vậy buột miệng thốt ra: "Hoàng Hậu điên rồi al
Lâm Đình Nhã nói xong liền che miệng mình lại, giống như lỡ lời!
Ôn Hinh gật gật đầu: "Còn không phải điên rồi sao!"
Ôn Noãn biết hôm nay hai người đi ra ngoài xem đất hoang, liền hỏi: "Hôm nay có nhìn trúng mảnh đất nào không?”
Ôn Hinh lập tức nói: "Có! Tỷ nhìn trúng một thôn trang, chỉ cần trả một ngàn lượng! Thôn trang đó"
Hôm nay Ôn Hinh và Lâm Đình Nhã đi theo người môi giới đến mấy thôn ở ngoài thành, xem đất và thôn trang.
Ôn Hinh nhìn trúng một thôn trang, bên trong vốn dĩ trồng hoa, có hơn một trăm mẫu đất trồng hoa.
Nhưng mà không biết bên trong có sâu bệnh gì hại hoa, khiến cho chúng nó chết gần hết sạch.
Nghe nói loại sâu bệnh hại hoa màu này, dùng cách nào cũng không thể loại bỏ!
Cho nên thôn trang chào giá rất thấp, một ngàn lượng là được.
Ôn Hinh kể lại việc này một cách đơn giản.
Ôn Noãn nghe nàng nói thế thì ngẩng đầu: "Chiều nay muội đi cùng các tỷ. Chi một ngàn lượng là có được một thôn trang, đúng thật rất lời."
Ở kinh thành, thôn trang có một trăm mẫu đất trở lên, nếu trong tay không có năm ngàn lượng trở lên thì vốn dĩ chẳng thể mua được.
Có được một thôn trang như thế, đương nhiên phải ra tay trước kẻ khác rồi!
Lâm Đình Nhã chần chờ một lúc mới nói: "Tỷ còn tưởng là mua một trăm mẫu đất hoang trước."
Một trăm mẫu đất hoang chỉ tốn ba trăm lượng bạc, như thế thì nàng vẫn còn bạc mua hạt giống hoa, còn thuê một vài người hầu đến làm việc.
Tiêu một ngàn lượng để mua một thôn trang, trên người nàng chẳng có một văn tiền nào.
Tuy rằng Ôn Hinh nói nếu không đủ bạc thì nàng có thể cho mình mượn trước, chờ đến khi bản thân có bạc thì trả lại cho nàng.
Nhưng mà Lâm Đình Nhã cũng không biết đến khi nào mình mới có thể kiếm được bạc để trả lại cho nàng!
Đầu lớn chừng nào, thì mang mũ chừng đấy.
Làm việc không thể đua đòi.
Ôn Noãn nghe vậy liền nói: "Chiều nay đi xem thử rồi nói sau! Nếu tỷ lo lắng về vấn đề tiền bạc, muội có thể cho tỷ mượn."
Ôn Hinh gật đầu: "Tỷ cũng nói với Đình Nhã muội muội như thế."
"Ta biết mọi người có lòng tốt muốn giúp ta, nhưng mà ta không thích mượn bạc."
Cho dù là đại ca của mình, nàng cũng sẽ không mở miệng mượn bạc hắn.
Thứ nhất là nàng không muốn y lại đại ca quá mức, lương hàng tháng của đại ca không nhiều lắm, hơn nữa hắn vẫn chưa kết hôn, sau này phải tiêu tốn rất nhiều bạc.
Thứ hai, nàng cũng không có tự tin sau khi mượn bạc, bản thân có thể kiếm lại để trả cho người ta.
Ôn Noãn nghe thấy thế thật ra trong lòng cũng thông cảm, có vài người đúng thật không thích đi mượn nợ.
Đây là nguyên tắc hoặc có thể nói là điểm mấu chốt của bọn họ.
Ôn Noãn liền nói: "Nếu không tỷ hợp tác với hai người bọn muội đi! Vừa hay muội cũng muốn xây một trang trại trồng hoa, chẳng qua muội sợ lo liệu không hết việc, cho nên tạm thời vẫn chưa làm. Bọn muội chỉ bạc, tỷ làm việc, phụ trách xử lý giải quyết các công việc trong trang trại trồng hoa, chúng ta chia đôi lợi nhuận được không?”
Sớm hay muộn gì Ôn Noãn cũng xây dựng trang trại trồng hoa, cho dù nàng dạy Lâm Đình Nhã xây dựng một trang trại trồng hoa, cũng không ảnh hưởng tới việc tự mình xây thêm một cái.
Mục đích của nàng không phải là bán hoa cắm, mà là bán trà hoa dưỡng sinh, dùng các loài hoa để biến nó trở thành thành phần dưỡng sinh có trong mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm.