Chương 1002: Trương Nha Quái
Chương 1002: Trương Nha QuáiChương 1002: Trương Nha Quái
Nhà kính còn một số loại hoa quý báu, như mẫu đơn, thược dược, lan hồ điệp, lan quân tử, phù dung viền vàng vân vân, số lượng không nhiều lắm, mỗi loại chỉ có một chậu, nhưng cũng đã chết gần hết.
Vườn hoa này tuy rằng không lớn, nhưng mà đầy đủ chủng loại.
Ôn Noãn cảm thấy điều quan trọng nhất chính là, những loài hoa này vẫn chưa chết hết!
Nguyên nhân vì sao Ôn Hinh muốn mua, chắc là do nàng cảm thấy bản thân có thể cứu sống những đóa hoa đó, sau đó kiếm lời tol
Lâm Đình Nhã nhíu mày: "Nhiều hoa khô héo và cây chết như thế, dọn dẹp rất phiền phức!"
Người môi giới nhìn thoáng qua, thấy Ôn Noãn mãi vẫn chưa nói gì, ông cũng không biết suy nghĩ của Ôn Noãn.
Nhưng từ thái độ của hai người đối với nàng, còn cả sự bình tĩnh và thong dong trên người nàng, hiển nhiên nàng là người nắm quyên.
Ông tiếp tục nói: "Số hoa khô và cây chết này, tôi có thể mời người về dọn sạch cho các cô! Nhưng mà giá một ngàn lượng đã là giá thấp nhất mà chủ nhân thôn trang này đưa ra, tôi đã báo giá thấp nhất cho các cô rồi, cho nên không có khả năng giảm xuống thấp hơn nữa."
Mời một số thôn dân về dọn dẹp sạch sẽ, tốn một chút tiền trinh là được, cùng lắm là mấy trăm văn tiền!
Ông tự xuất tiền túi trả mấy trăm văn, ông cũng vui.
Bởi vì nếu bán thành công đơn này, ông có thể kiếm được năm lượng bạc.
Bớt đi mấy trăm văn, ông không ngại!
Không chịu bỏ ra chút tiền nhỏ thì không thể kiếm được món tiền lớn!
Nghe vậy, nàng ngẩng đầu lên nhìn ông một cái, không nghĩ tới ông vì muốn bán thành công đơn hàng này mà sẵn lòng làm như thế: "Không cần phải thế, số hoa đó cứ để chúng tôi xử lý là được, chúng tôi mua thôn trang này.'
Người môi giới không nghĩ tới Ôn Noãn lại hào phóng như thế, thế mà lại từ chối lời đề nghị của ông ấy: "Cô nương hào phóng như thế, không câu nệ tiểu tiết, sau này thôn trang chắc chắn có thể kiếm lời to!"
Người không chiếm tiện nghi của người khác như Ôn Noãn, đây là lần đầu tiên mà ông thấy!
Trong kinh thành có nhiều người giàu tới nỗi dư thừa, nhưng mà càng là những thứ bọn họ mua, thì càng ép giá đến mức vô lý! Chỗ nào cũng muốn chiếm tiện nghi!
Cho nên ông có thể kiếm được bạc, thì phải học một số kỹ xảo cung cấp chút lợi ích nhỏ cho bọn họ.
Bọn họ chiếm được lợi thì rất vui, bản thân cũng có thể giúp khách hàng chốt đơn thành công, chẳng qua kiếm ít lại một chút mà thôi, nhưng mà bản thân vẫn lời.
Cũng chính vì như thế, ông là người làm được nhiều đơn hàng thành công nhất trong số những người môi giới.
Tính ra, một tháng kiếm được nhiều hơn những người môi giới khác hai đến ba mươi lượng, khi gặp được những đơn lớn, thậm chí có thể kiếm được gần cả trăm lượng!
Ôn Hinh cười nói: "Cảm ơn lời chúc của ông! Trương Nha Quái biết nói năng như thế, chắc chắn có rất nhiều người tìm tới ông làm buôn bán đúng không?”
Trương Nha Quái sờ đầu cười: "Còn tạm!"
Ôn Noãn khom lưng nhìn thoáng qua côn trùng có hại bám trên hoa mộc, lại nhổ một gốc cây hoa hồng nguyệt quý ra, nhìn xem thử hoa trong vườn này, ngoại trừ bên ngoài có may con ran phấn trắng bám vào, có còn những loại côn trùng gây hại nào nữa không. Ôn Noãn cảm thấy hẳn là loại công trùng cùng loại của ran phấn trắng gây hại, hoặc là nói đó là tổ tiên của rận phấn trắng cũng không chừng.
Nhưng mà nhiều rận phấn trắng như thế, rận phấn trắng gây hại cho nhiều loại cây nông nghiệp và hoa quả.
Khó trách người môi giới lại nói không có loại nào có thể sống nổi!
Ôn Noãn nghe vậy đứng lên, nhìn thoáng qua Trương Nha Quái: "Trương Nha Quái, mỗi tháng ông làm môi giới kiếm được bao nhiêu bạc?"
Trương Nha Quái nghe vậy cười: "Co khi nhiều có khi ít, khi ít thì chỉ nhận được mấy chục lượng, khi nhiều thì có thể nhận hai ba trăm lượng. Nhưng mà rất hiếm khi, một năm có thể nhận được hai ba lần là tốt lắm rồi!"
Ôn Noãn cười: "Cũng không tệ!"
So sánh mức doanh thu đó với những người ở nông thôn đã là rất khả quan.
Trương Nha Quái nghe vậy cười khổ lắc đầu: "Miễn cưỡng đủ dùng! Làm người môi giới mười năm, muốn tiết kiệm bạc để mua một tiểu viện nhỏ cũng rất khó!"